Ngoại ô thành phố, biệt thự Gothic âm trầm.
Trong tầng hầm u ấm, chỉ có hai ô cửa sổ to bằng lòng bàn tay, lọt vào vài ánh sáng lưa thưa của mặt trăng, soi rõ bóng người đang cuộn tròn trên giường.
Hắt xì!.
Cửa sắt cũ kĩ bị người đẩy ra, ánh sáng rực rỡ lập tức chiếu vào bên trong.
Người trên giường theo bản năng sợ run cả người, đưa tay cản chắn ánh mắt, mới chậm rãi mở ra.
Trong bóng tối, người đàn ông đeo khẩu trang đang chậm rãi đẩy chiếc xe lăn, mở miệng với ngữ khí không kiên nhẫn: "Không chết thì đứng lên."
Giọng nói khàn khàn như dao gió cào xé màng nhĩ, người trên giường rùng mình, cố gắng chống thân thể yếu ớt đến quỳ gối bên chân nam nhân.
"Ông chủ, tôi sai lầm rồi! Tôi biết sai rồi! Cầu ngài, cầu ngài buông tha tôi!".
Thủy Thước chưa đến, Tổng Phi Phi âm thanh ngọt ngào đã biến thành khàn khàn.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt trang điểm đã nhòa đi, vài lọn tóc dính ở trên mặt trắng bệch, nhìn như ma quỷ.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, ghét bỏ lùi về nửa bước, thanh âm lãnh trầm: "Cô vận khí không tồi, Hoắc Kiến Phong bệnh tình nguy kịch nhập viện, hiện tại đúng lúc cần cô phải biểu hiện thật tốt.
Hy vọng lần này cô không làm cho tôi thất vọng lần nữa."
"Sẽ không, sẽ không, tôi cam đoan sẽ không."
Tống Phi Phi trong mắt hiện lên tia vui sướng, cô ta vội vàng hứa hẹn nhưng trái tim nhịn không được thắt lại.
Vì cái gì mà Kiến Phong lại đột nhiên bệnh tình nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764510/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.