Tiêu Nhi không nói gì, cũng không cầm lấy đũa, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thoáng có một chút thất vọng, nhưng chỉ trong chốc lát lại bình thường trở lại.
Anh đặt đôi đũa lên hộp cơm trước mặt cô, liếc nhìn màn hình máy tính, bỗng chốc cười giễu cợt: “Nếu giám đốc Tiêu muốn tôi xin lỗi, thì có thể nói thẳng.
Không cần phải phiền phức đến như vậy đầu, tôi lúc nào cũng có thể đích thân nói xin lỗi cô."
Theo bản năng anh lập tức đứng thẳng người, dáng vẻ xin lỗi: "Xin.."
Tiêu Nhi xua tay, cô ngại ngùng ngắt lời nhưng cũng không hề tỏ ra mất lịch sự: “Giám đốc Hoắc, tôi đang tăng ca, mời anh ra ngoài cho, đừng làm phiền tôi nữa."
Hoắc Kiến Phong thản nhiên liếc nhìn màn hình giao diện máy tính, rồi mỉm cười: “Giám đốc Tiêu, công tăng ca để hack trang chủ trang web của công ty chúng tôi sao?".
Đây là, lòng tốt trở thành lòng lang dạ sói hay sao?.
Tiêu Nhi tức giận, cô mấp máy môi, dứt khoát nói: “Đúng vậy, là tôi làm đó, thì sao nào? Tôi nhạt như vậy đấy! Bây giờ, mời anh lập tức ra khỏi đây."
Món thịt kho tàu ở trước mặt đột nhiên không còn thơm nữa rồi.
Cô đẩy hộp đồ ăn gọi sẵn ra một bên, gõ bàn phím rất nhanh bằng cả hai tay.
Hoắc Kiến Phong nhìn hai má của cô phồng lên, anh không giấu nổi cong môi mỉm cười.
Cô bây giờ đã có sức sống hơn trước, cũng tùy ý hơn, và có da có thịt hơn, cô tỏa sáng đến nỗi khiến mọi người không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764504/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.