Nhìn thấy bàn tay của Hoắc Kiến Phong nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt sâu hoắm của anh lúc này chuyển sang màu đỏ tươi.
Bác sĩ Phương nhanh chóng ra hiệu cho y tá kéo Tống Phi Phi đi.
Anh thì đứng trước mặt, chặn tầm nhìn của Hoắc Kiến.
Phong an ủi: "Hoắc tổng, anh hãy bình tĩnh, không sao rồi, mọi chuyện còn lại hãy để chúng tôi xử lý.
Dưới sự quan tâm khuyên nhủ của bác sĩ, nắm tay của Hoắc Kiến Phong từ từ nới lỏng.
Bác sĩ Phương quay người lại nói với Tống Phi Phi: "Thưa cô, tình hình hiện tại của bệnh nhân không thích hợp để thăm khám.
Nếu cô không có việc gì quan trọng thì xin hãy ra ngoài với chúng tôi."
Khi giọng bác sĩ trầm xuống, hai y tá ngay lập tức đứng cạnh Tống Phi Phi, đảm bảo rằng nếu cô có hành vi bất thường hơn nữa, họ có thể dẫn cô đi ngay lập tức.
Tống Phi Phi lạnh lùng liếc nhìn vài cái, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô ta đã từng là người trong tim anh, nhưng bây giờ cô lại bị anh đề phòng.
“Tôi có chuyện muốn nói."
Tống Phi Phi lau nước mắt, giọng nói nhỏ nhẹ bất lực.
Cô ta bình tĩnh nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó bước lại gần Hoắc Kiến Phong: "Em biết anh muốn biết điều gì, để em nói cho anh biết nhé!".
Bác sĩ Phương nhìn thấy như vậy liền đề phòng: "Thưa cô, nếu cô có chuyện gì thì nên đợi đến khi tình trạng bệnh nhân ổn định trở lại."
Tổng Phi Phi vẫn cứ nhìn Hoắc Kiến Phong như không nghe thấy lời bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764498/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.