Chương trước
Chương sau
Bà cụ Hoắc vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: ' Thục Nhi, bất luận là mọi chuyện có như thế nào, cháu đều phải sống tốt.
Hãy luôn sống theo cuộc sống mà mình mong muốn, cứ bỏ mặc tất cả.
Bà nội chỉ cần có thể biết tin tức của cháu, biết cháu vẫn sống thật tốt là được rồi."
Bà cụ không hỏi cô có phải đã kết hôn rồi không? Có phải đúng như vậy hay có đứa trẻ hay không? Chỉ mong muốn cô phải thật tốt...
Ön Thục Nhi trong lòng giống như là bị người vắt nước chanh vào vậy, đang chua chát cực độ, thì lộ ra một chút nhạt nhạt ngọt.
Trước tình trạng hiện tại của công ty của cô cùng bà cụ và dì Mẫn nói tới sự phát triển của công ty trong tương lai, cô còn hỏi thăm bà nội và dì Mẫn về tình hình sức khỏe, thẳng đến khi trợ lý Ada gõ cánh cửa.
"Ôn tổng, thật có lỗi! Cô đã đến thời gian đi kiểm tra kết quả của phòng thí nghiệm "Giáo sư Cảnh đang ở trong đó sao? Để anh ra đi kiểm tra đối chiếu sự kết quả một chút."
Ôn Thục Nhi cầm lấy tay của lão thái thái, không muốn buông ra.
Ada lắc đầu: "Thật có lỗi, Ôn tổng, giáo sư Cảnh hôm nay trong nhà có việc, đã xin nghỉ.
Chỉ còn khả năng cô cần phải tự %3D mình đi qua một chuyến."
Không đợi Ôn Thục Nhi trả lời, bà cụ Hoắc đã vỗ vỗ tay của cô: "Không có việc gì, Thục Nhi, cháu cứ đi làm việc của cháu đi.
Bà hôm nay có thể gặp lại cháu, đã là một chuyện vô cùng vui vẻ rồi, không thể làm trễ nải sự nghiệp của cháu được.
Nếu ngày nào cháu mà có thời gian, thì hãy về nhà đến ngồi một chút, lại đến thăm bà cụ này, được không?" thái không.
Ôn Thục Nhi cầm lấy tay thái ra, trịnh trọng nói: "Được.
Bà nội, cháu nhất định sẽ đi" lão.
Bà cụ Hoắc hài lòng cười: "Ngoan."
muốn buông.
Dì Mẫn thấy thế, vội vàng vịn tay bà cụ đứng dậy: "Vậy chúng ta liền đi trước.
Mợ ba, cô còn bận rộn nhiều việc, nghiên cứu nhiều thuốc tốt hơn, cứu giúp được càng nhiều người.
Chúng ta sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô."
"Cảm ơn bà nội, cảm ơn dì Mẫn, để cháu đưa hai người xuống dưới."
Ôn Thục Nhi ánh mắt vẫn không muốn rời xa, cùng với dì.
Mẫn một trái một phải vịn tay bà cụ xuống lầu.
Ada đi chậm ở phía trước, thay các cô nhấn nút mở thang máy, rồi thay các cô mở cửa.
Lái xe của nhà họ Hoắc vẫn một mực chờ ở bên ngoài.
Ngay lúc bà cụ Hoắc lên xe, còn nắm chặt lấy tay của Ôn Thục Nhi: " Thục Nhi, khi nào muốn tới hãy gọi điện thoại, bà sẽ để người hầu làm đồ ăn ngon cho cháu."
"Vâng ạ.
Bà nội, dì Mẫn, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, hẹn gặp lại!" Ôn Thục Nhi cứ đứng đó vẫy vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Thẳng đến xe đèn sau biến mất, Ôn Thục Nhi mới thu hồi ánh mắt, quay người lên lầu.
Ada đi theo bên cạnh người Ôn Thục Nhi, nhìn thấy cô tâm tình không tệ, mới dám nhỏ giọng hiếu kỳ nói: "Ôn tổng, vừa rồi vị lão phu nhân kia, vì cái gì cứ một mực gọi cô là mợ ba vậy?" Ôn Thục Nhi sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt như nước: "Trước kia, tôi là mợ ba của nhà bọn họ.
Người ta già rồi nên đã gọi quen thuộc, nhất thời không đổi được."
"À vâng."
Ada gật gật đầu, không nói thêm gì nữa....
Tại tập đoàn Hoắc Kiến, trong văn phòng Tổng giám đốc.
Ngô Đức Cường đem tư liệu đặt ở trước mặt của Hoắc Kiến.
Phong: "Cậu ba, hai người kia đúng thật là con trai và chồng trên danh nghĩa của mợ ba.
Người đàn ông tên là Hồng Liệt.
Còn đứa trẻ bám dính người kia gọi là Vân Thiên.
Bon họ hiện tại đang sống ở khu biệt thự Hồ Cẩm Loan.
Đứa trẻ vừa mới nhập học tại nhà trẻ.
Hiện tại tất cả những thông tin liên quan đến đứa trẻ kia đều cơ bản và rõ ràng, nhưng liên quan tới người tên Hồng Liệt kia còn rất nhiều bí mật.
Thân phận cụ thể của người đàn ông kia chúng ta vẫn chưa thể tra ra được, chỉ biết anh ta cũng là một trong những cổ đông của TN, mà so với số cổ phần trong tay mợ ba còn nhiều hơn, là cổ đông lớn nhất của TN."
Tài liệu ở tờ thứ nhất, chính là liên quan tới Vân Thiên.
Có đơn đăng ký nhập học của cậu bé.Hoắc Kiến Phong chỉ quét mắt liền nhìn lên phía trên tấm ảnh là đứa trẻ giống y như phiên bản thu nhỏ của mình, liền đem tư liệu đẩy sang một bên, trầm giọng nói: "Những cái kia đều không phải là trọng yếu.
Mặc kệ cậu dùng bất cứ biện pháp gì, tôi đều phải nhanh chóng có được mẫu ADN của đứa trẻ đó."
"Dạ?" Ngô Đức Cường giật mình.
Nhưng ngay lập tức anh ta liền phản ứng lại.
Đứa trẻ Vận Thiên này mặc dù có ba là người nước ngoài, nhưng ngũ quan và vóc dáng rõ ràng là người trong nước mà ngũ quan lại giống như so với cậu ba là cùng một mô hình khắc ra.
"À tôi đã hiểu, tôi sẽ ngay lập tức đi xử lý."
Ngô Đức Cường có chút khom người, rất mau lui ra khỏi căn phòng.
Trong văn phòng lớn, tự nhiên hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông một tay nâng cằm lên, ánh mắt lần nữa rơi vào tấm đơn đăng ký kia, nhìn vào một cột ngày sinh của đứa trẻ.
Giấy trắng mực đen số liệu ở trước mắt trở nên mơ hồ, trong đầu của anh, không tự giác hiện ra cảnh xuân say mê của năm năm trước.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, nhiệt độ như nóng rực lên, người phụ nữ chưa từng trải ngây ngô và mềm mỏng, còn có loại cả giác thực chất bên trong lộ ra sự sợ hãi với thẹn thùng...
Bàn tay người đàn ông, không tự giác nắm chặt.
Anh đã đem tất cả đều hủy đi! Tự tay hủy! Thật lâu, anh mới nặng nề mà thở ra một hơi, đem tư liệu khóa vào trong ngăn kéo.
Lúc chạng vạng tối.
Ôn Thục Nhi mở cửa lớn ở biệt thự Hồ Cẩm Loan ra, liếc mắt liền thấy ngay Thiên Vân đang ngồi ở phòng khách trên mặt thảm vui đùa.
Bé đã đổi quần áo ở nhà màu xanh da trời, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, vừa mềm mại căng tròn như chiếc bánh bao nhỏ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Thục Nhi, lập tức buông đồ chơi xuống, phi ra như viên đạn đang bắn tới: "Mami!" "Bảo bối!" Ôn Thục Nhi tranh thủ thời gian khom người, một tay kéo lấy con vào trong ngực: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi nhà trẻ, có muốn Mami nữa không đây?".
Vân Thiên "Bẹp" ngay trên mặt cô hôn một cái thật lâu, rồi mới gật đầu: "Vâng, rất nhớ."
Ôn Thục Nhi mỉm cười, toàn thân mỏi mệt ngay tại lúc này tất cả đều biến mất hầu như không còn.
Cô ôm đứa bé lên đi vào trong nhà, vừa dùng đầu cọ xát vào trán của bé, vừa nói: "Mami cũng siêu nhớ con.
Thế nào? Hôm nay ngày đầu tiên đi học có quen không? Ở nhà trẻ này chơi vui hay không?" "Có ạ" Vân Thiên gật gật cái đầu nhỏ: "Mặc dù các bọn nhỏ bằng tuổi con có chút ngây thơ, nhưng rất nhiều bạn, rất náo nhiệt, so với ở nhà thì náo nhiệt hơn nhiều."
"Đó là đương nhiên."
Ôn Thục Nhi đem con trai đặt trên mặt thảm, thoải mái ngồi chơi trò chơi cùng con trai: "Mami trước đó đã nói với con rồi, trong nước là một nước rất đông người, không có lừa gạt con chứ!" “Đúng vậy ạ."
Vân Thiên gật gật đầu: "Cho nên, Mami, cảm ơn mẹ, cám ơn mẹ đã mang con trở về, dẫn con tới nhìn một thể giới thật khác lạ".
Rõ ràng chỉ là một cái bánh bao nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác đều nói chuyện lão luyện thành thục như người lớn vậy.
Ôn Thục Nhi nhịn không được nhéo nhéo thịt mềm mại khuôn mặt nhỏ nhắn của bé "Đều nói rằng cháu trai giống cậu, trước kia mẹ không tin, hiện tại xem ra, con cùng với cậu con rất giống nhau đó."
Vân Thiên chớp chớp mắt to, tò mò nhìn Ôn Thục Nhi: "Mami, không phải ruột thịt, cũng sẽ giống nhau sao?" Ôn Thục Nhi ánh mắt hơi giật mình, khóe miệng nở ý cười, nhưng vẫn là kiên định nói: "Có thể."
So với di truyền thì giống hơn là hoàn cảnh.
Hồng Liệt ở giữa chỗ ngăn cách phòng ăn và phòng khách, nhìn thấy hai mẹ con nô đùa, khóe miệng cong lên ý cười.
Anh rót cốc nước ấm, đưa tới cho Ôn Thục Nhi, nói nhỏ: "Đây này, uống chút nước đi, cho đỡ khô môi."
Ôn Thục Nhi đúng là khát nước, bưng lấy cái cốc một hơi uống hơn phân nửa cốc: "Thật dễ chịu, vẫn là anh cẩn thận, luôn có thể thay em chú ý đến mọi việc."
Hồng Liệt tiếp nhận cái cốc đưa tới trên bàn trà, ánh mắt hoà thuận vui vẻ: "Em sao lại không cẩn thận?".
Anh ta chỉ chỉ phương hướng vào phòng bếp: "Em mới là người rất lợi hại, ngoại trừ rất giỏi việc nhà, còn có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon của nước ngoài.
Thục Nhi, cám ơn em đã quan tâm tới anh nhiều như vậy!".
Ôn Thục Nhi hơi nhíu mày: "Cám ơn cái gì? Đây không phải là nên làm sao? Anh cũng vì em làm rất nhiều chuyện mà! Còn có, chính anh đã nói, giữa chúng ta, không cần khách khí như vậy."
Hồng Liệt bị nghen họng một chút, lại cười đến càng thêm vui vẻ, trong con người tất cả đều trở nên sáng ngời: “Đúng vậy, em nói rất đúng, cái này là anh sai."
Vân Thiên nhìn sang Ôn Thục Nhi, lại nhìn sang Hồng Liệt.
Ai da, thế giới tình cảm của người trưởng thành thật lạ, cảm giác cũng thật phức tạp, rất ngây thơ.
Bé nhìn chững chạc lắc đầu, yên lặng ôm đống đồ chơi xoay người đi.
Hồng Liệt đỡ Ôn Thục Nhi ngồi xuống, ngồi xuống bên cạnh cô vừa cầm tài liệu, vừa nói: "Thục Nhi, ban ngày em đi tới công ty, Vân Thiên đi đến trường học, anh ở nhà một mình, thực sự quá nhàm chán.
Anh cũng muốn đi công ty ngồi một chút, có thể chứ?".
Anh hơi biểu cảm, mở to mắt to tội nghiệp nhìn cô, giống như là sủng vật được nuôi ở nhà của cô.
Ôn Thục Nhi lòng bỗng dưng mềm nhũn: "Vậy được rồi! Nhưng anh phải đáp ứng với em, nhất định phải khiêm tốn một chút, không nên hơi một tí liền dẫn tới một đám người làm loạn."
Cô nói, là anh không hiểu thấu những việc kia, không biết bất cứ lúc nào sẽ xuất hiện muốn làm linh tinh.
Hồng Liệt rất nhanh liền hiểu ra, lập tức giơ tay lên giống như "ok", cười đùa nói: "Yên tâm, anh nhất định cố mà quý trọng cơ hội này, tuyệt đối không làm cho em thêm phiền phức."
"Không chỉ như vậy đâu, anh còn phải thay em chú ý thật kỹ công ty."
Ôn Thục Nhi cố ý nghiêm túc nói: "Anh cũng biết, đây là sự nghiệp đầu tiên sau khi về nước của em.
Em sẽ thường xuyên muốn ở lại phòng thí nghiệm, về sau công ty bên này nếu là có chuyện gì, em muốn hỏi thêm anh nhiều hơn."
"Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng."
Hồng Liệt thấp thỏm tâm tư định ra, nụ cười trên mặt càng sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.