Hoắc Kiến Phong lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Tôi xác định."
Anh chỉ muộn một bước vào thang máy, đã để cô chạy mất.
“Anh lập tức điều tra camera khách sạn, so sánh thông tin, tôi muốn biết cô ấy từ đầu đến, muốn đi đâu!" "Vâng."
Ngô Đức Cường không dám chậm trễ, lập tức bắt tay xử lý.
Rất nhanh, gửi thông tin đã được xác nhận trong máy tính vào tay Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, tên đăng ký của cô ấy quả thật là Tiêu Nhi, hoa kiều nước Thanh Bạch.
Căn cứ tin tức nhập cảnh bên kia, hôm nay cô ấy vừa nhập cảnh.
Cũng là lần đăng kí nhập cảnh duy nhất của thân phận này."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong rơi lên mày mắt dịu dàng, ngũ quan tinh tế trong bức ảnh đăng ký, ánh mắt sâu thẳm hơi híp lại: “Vừa trở về? Rất tốt!”
Anh vứt máy tính cho Ngô Đức Cường, xoay người nhanh chóng ra khỏi khách sạn.
Ngô Đức Cường nhìn thấy anh trực tiếp lái xe rơi đi, kinh ngạc đứng trước cửa khách sạn hứng gió lạnh.
Còn tưởng mợ ba trở về có thể chữa bệnh cho cậu ba, nhưng sao bệnh của cậu ba lại nghiêm trọng hơn rồi? Ngay cả danh tiếng và lợi ích của công ty cũng không đề ý nữa.
Nhưng, lần này mợ ba trở về, thật sự rất xinh đẹp!.
Nếu cậu ba có thể theo đuổi lại mợ ba, vậy thì quá tốt! Tiêu Nhi cách cửa xe thủy tinh nhìn những biển hiệu gỗ quen.
Những con đường cũ, những ngôi nhà cũ phai màu.
thuộc, trong mắt lập tức xẹt qua vẻ vui mừng.
“A Liệt, dừng xe."
Cô cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764460/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.