Nghĩa trang yên tĩnh, không ai đáp lời, chỉ có làn gió thổi qua khiến lá cây vang lên xào xạc, dường như thay người buồn bã.
Hoắc Kiến Phong ngồi từ chiều đến khi mặt trời lặn, mới dọc theo đường núi trở về xưởng được nghỉ ngơi.
Mấy công nhân kia nói không sai, năm đó anh mua núi Tam Thanh tu sửa xưởng dược, là vì trước núi Tam Thanh chính là nghĩa trang nhà họ Hoắc: Huy viên.
Cô thường nói, cô sẽ cố gắng học tốt y thuật, làm một bác sĩ giỏi.
Anh không còn cách nào giúp cô thực hiện ước mơ làm bác sĩ giỏi, chỉ đành để ngọn núi nay phủ đầy thảo dược, yên tĩnh bầu bạn cùng cô.
Hôm sau, sáng sớm.
Hoắc Kiến Phong đánh răng rửa mặt thay đồ xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp.
Anh mở cửa, nhìn thấy Ngô Đức Cường phủ một tầng sương đứng trước cửa.
Ngô Đức Cường thấy anh như nhìn thấy cứu tinh, lập tức vội nói: “Cậu ba, tập đoàn Phi Hoàng bắt được sơ hở trong hợp đồng của chúng ta, bây giờ cắn chặt không buông, khăng khăng đòi cậu ra mặt mới chịu tiếp tục hợp tác."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong sắc bén, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống: “Ngày đầu tiên anh theo tôi sao? Hôm nay là ngày gì anh không biết?".
Trong lòng Ngô Đức Cường âm thầm căng thẳng, tuyệt vọng nhắm mắt: “Xin lỗi, cậu ba! Tôi biết không nên đến phiền cậu lúc này, nhưng tôi thật sự không còn cách nào.
Thái độ họ rất kiên quyết, nói không nhìn thấy cậu, tất cả miễn bàn.”
Hoắc Kiến Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764455/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.