Vẻ mặt Tiêu Nhi hơi sửng sốt, Hồng Liệt lập tức mỉm cười hài hước nói: “Mẫu hậu, người nói gì vậy? Sao cứ như con và Nhi Nhi đi làm chuyện xấu thế? Chúng con chỉ là qua đó bàn việc làm ăn, rất nhanh sẽ về thôi.
Hơn nữa, bây giờ Vân Thiên còn chưa đi học, chính là lúc tràn ngập tò mò với thế giới, vừa khéo theo chúng con đi xem thử thế giới này, thăm quê hương của mẹ thằng bé”
Ánh mắt vương hậu dịu dàng xoay chuyển giữa Hồng Liệt và Tiêu Nhi, thở dài: “Không phải ta nghi ngờ các con, ta không nỡ xa cháu ngoan của mình."
Bà xoay đầu nhìn Vân Thiên, ánh mắt tràn đầy ánh sáng hiền từ: “Chỉ cần ta nghĩ đến rất lâu không được nhìn thấy bảo bối Vân Thiên, trong lòng sẽ rất khó chịu”
Tình yêu thương sâu sắc như vậy, không chỉ vì Vân Thiên thông minh đáng yêu, còn là vì Hồng Liệt nói với bên ngoài Vân Thiên là con trai của anh ta.
Tiêu Nhi mấp máy môi, tâm niệm thoáng dao động, cô mím môi, muốn nói lại thôi.
Chân Hồng Liệt dưới bàn, khẽ chạm vào đùi cô, lắc đầu.
Trong mắt vương hậu chỉ có Vân Thiên, không phát giác động tác nhỏ của hai người.
Tròng mắt sáng như thủy tinh của Vân Thiên xoay chuyển, ôm cánh tay vương hậu làm nũng: "Chỉ cần một khoảng thời gian dài không gặp bà nội vương hậu của con, trong lòng Vân Thiên cũng cảm thấy khó chịu!".
Giọng nói trẻ con mềm mại, lập tức khiến vương hậu mỉm cười: “Ngoan! Đúng là cháu ngoan của bà."
Vân Thiên giảo hoạt chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764453/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.