Hoắc Kiến Phong nhắm chặt mắt, nuốt một ngụm chua xót xuống cổ họng: "Cô ấy muốn chữa bệnh cho tôi, tại sao không đường đường chính chính chữa bệnh cho tôi?".
"Ha" Hắc Diệm cười nhạo một tiếng, quay sang miệt thị Hoắc Kiến Phong "Đường đường chính chính? Anh sẽ cho cô ấy làm như vậy sao? Trái tim của anh còn nhỏ hơn đầu kim, Anh nghi ngờ và chống cự lại tất cả mọi người xung quanh.
Anh nghĩ Thục Nhi không biết điều đó sao?".
"Anh tự cho là mình khôn ngoan để bảo vệ chính mình, nhưng lại không biết rằng người ngu ngốc nhất trên đời này chính là anh.
Sai lầm khi xem tình cảm chân thành lầm tưởng thành chó rừng, xem người thân.
nhất của mình là kẻ địch, không ai khác chính là anh! Vì mong muốn chữa khỏi bệnh của anh, Thục Nhi không tiếc thân tự mình châm thuốc thí nghiệm, mỗi lần ra một chút phương pháp mới đều giao cho tôi nghiên cứu".
" Anh có biết tại sao khi đến bệnh viện tiêm cho Tống Phi Phi cô ấy lại kêu người nhà tránh mặt không? Vì cô ấy sợ nhìn thấy anh ở cùng Tống Phi Phi sẽ không kiềm chế được cảm xúc.
Cô ấy yêu anh nhiều lắm! Cho nên muốn bảo anh về nghỉ ngơi sớm đi, cho dù khó khăn cô ấy cũng sẽ dốc toàn lực chữa trị cho Tống Phi Phi..."
Nhưng còn anh ta thì sao?.
Anh ta vừa nghe thấy bác sĩ Lê nói buột miệng ra hơn một liều thuốc, anh ta đã liền nghi ngờ.
Lại nhìn đến đôi chân đá trúng thành ghế của Tống Phi Phi, anh ta tại hoài nghi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764444/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.