Hai người càng nói càng hưng phấn, như là đã sắp nhìn thấy thi thể của Ôn Thục Nhi.
Ôn Thành Tuấn vừa thấy bọn họ này giấu không được bộ dáng thật sự, liền biết chuyện mình lo lắng vừa rồi là không cần thiết nữa.
Hai đứa nhỏ này, cho dù có cái tâm tư, nhưng cũng có vẻ như không liên quan đến chuyện này.
Lúc trước đấu với Ôn Thục Nhi, song thu được toàn là bị lỗ to, thiệt hại không biết bao nhiêu, căn bản không có khả năng làm ra kế hoạch tinh vi, chu đáo đến như vậy.
Ông thở dài một hơi, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Được rồi, được rồi, không phải hai người là tốt rồi! Mà chuyện này đối chúng ta mà nói, cũng chỉ có trăm lợi mà không một hại."
Trần Xuân Trúc tròng mắt vừa chuyển, lập tức sung sướng nói: "Nếu Ôn Thục Nhi thật sự đã chết, chúng ta được hưởng hai công ty cổ phần của cô ta, có phải là có thể lên đời rồi hay không?".
"Đương nhiên" Ôn Thành Tuấn kích động nhấp nháy mi: "Không chỉ có như thế, chuyện Vân Hạo gả đến nhà họ Ôn không không xử lý được nữa.
Bà cụ nhà họ Hoắc không bao giờ...
còn giải thích với ai nữa, đổ bà ta ngăn cản được miệng của ai nữa."
"Vậy thì con có thể quay lại làm người cháu chính thức của nhà họ Hoắc không?" Ôn Như Phương trong lòng nghĩ như vậy, mắt lập tức sáng lên.
Cô đứng dậy, đi tới khoác lấy bả vai của Hoắc Vân Hạo, ôn nhu nói: "Vân Hạo, trong khoảng thời gian này anh đừng cắm đầu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764441/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.