Trong lòng Ngô Đức Cường căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong.
Người đàn ông đặt cuốn sách xuống và nhìn sang với ánh mắt nghiêm túc.
Ngô Đức Cường vội vàng nói với Lê Việt Bách: "Đúng vậy, cô ba của chúng tôi còn chưa về nhà nữa! Bạn học Lê Việt Bách, lần cuối cùng cậu gọi điện thoại với cô ba là khi nào? Lúc đó là tình huống như thế nào?".
Lê Việt Bách trở nên căng thẳng và giải thích ngắn gọn một lượt tình hình lúc đó: "Lúc đó chắc là vào khoảng một giờ hơn, tôi vừa trở về ký túc xá không lâu sau bữa trưa với các bạn cùng lớp.
Vừa nói, anh ta vừa lật xem nhật ký cuộc gọi và báo thời gian cụ thể cho Ngô Đức Cường.
"Cảm ơn bạn học Lê Việt Bách, nếu nhớ được tin tức gì liên quan đến cô ba, làm ơn hãy kịp thời liên hệ với chúng tôi."
Ngô Đức Cường nói xong, vội vàng cúp điện thoại, nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, "Cậu ba, làm sao bây giờ?".
Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống mức đóng băng.
Khuôn mặt đẹp trai luôn lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự lo lắng, anh trầm giọng nói: "Gọi cảnh sát ngay lập tức.
Bên phía bà nội chắc là sẽ không thể che giấu lâu được đâu.
Chúng ta.
phải nhanh lên."
Vừa nói anh vừa nhanh chóng mở máy tính.
Ánh đèn xanh trên màn hình sáng lên,.
phản chiếu đường quai hàm đang căng cứng, sắc bén lạnh lùng.
Những ngón tay thon dài của anh thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764434/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.