Hoắc Vân Hạo lập tức trở nên kích động, nói với ba tên côn đồ đang chen chúc ở băng ghế sau: "Các anh em, có thấy người phụ nữ đang sang đường không? Người mặc đồng phục học sinh ấy?" "Tôi nhìn thấy rồi." Người đàn ông cắt đầu đinh ngồi giữa, nhìn thấy Ôn Thục Nhi trước, nói đùa: "Sao, Anh Hạo lại đổi khẩu vị ư? Hoắc Vân Hạo khinh thường cười khẩy một tiếng: "Hứ, cậu mù à? Miếng giò heo kia, cho dù trả về nơi sản xuất để chế biến lại, cũng không phải là khẩu vị của tôi." Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền, ném xuống hàng ghế sau: "Dù sao cũng đang kẹt xe, nên cũng nhàn rỗi. Các cậu qua đó, trêu chọc cô ta cho tôi, để anh đây xem kịch, giết thời gian" Khi ba tên côn đồ nhìn thấy tiền, mắt bọn họ sáng lên. Tên đầu đinh bỏ tiền vào trong túi, vỗ ngực nói: "Anh Hạo yên tâm, bảo bảo sẽ diễn một vở kịch nên hồn cho anh." %3D Ôn Thục Nhi đang vội đi cho kịp, không biết rằng nguy hiểm đang đến gần. Khi vừa bước lên vỉa hè, cô cảm thấy có người đang bước nhanh tới từ phía sau và đập thắng vào vai mình. Ôn Thục Nhi không chút phòng bị, bình giữ nhiệt trong tay lập tức rơi xuống đất, "bộp" một tiếng, lăn lông lốc ra xa. Ôn Thục Nhi đau đớn, hít sâu một hơi. Nhưng cô không có thời gian để quan tâm ai đã va vào mình, vội vàng đuổi theo chiếc bình giữ nhiệt. Sắp đuổi kịp, một người đang đi bình thường ở bên trái bất ngờ nghiêng người và va vào cô một lần nữa. Cô vừa giữ thăng bằng được lại, liền nhận thấy than hinh người bên phải nghiêng sang rồi lại va tới... Không phải là một sự tình cờ, là có người cố tình gây sự! Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Ôn Thục Nhi phản ứng lại ngay lập tức. Cô cẩn thận bước nhanh, tránh được sự công kích của hai người, vừa cố làm cho động tác của mình nhìn có vẻ lúng túng, loạng choạng. Giống như là cô quá lo lắng vì chiếc bình giữ nhiệt lăn vào bãi cỏ, nên đến cả đi lại cũng không được cẩn thận. Người đàn ông bên trái nhuộm tóc màu vàng. Người đàn ông bên phải xăm kín cánh tay. Hai người nhìn nhau, đồng thời thả lỏng cảnh giác, duy trì tốc độ bình tĩnh, đi theo phía sau. Không bao lâu sau, Ôn Thục Nhi đã đi tới trước bãi cỏ. Cô vừa thở ra, cong người nắm chặt tay cầm của bình giữ nhiệt trên mặt đất, một đôi giày da mũi nhọn liền giẫm lên mu bàn tay cô. "Ui cha!" Ôn Thục Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng tay cô vẫn nắm chắc bình giữ nhiệt không buông. Cô ngẩng đầu lên và đối mặt với một người đàn ông nhìn trông rất lưu manh. "Ui cha!" Người đàn ông đầu đinh biết học dáng vẻ của Ôn Thục Nhi, khoa trương kêu lên một tiếng, thu chân lại, cười vui vẻ nói: "Thực sự xin lỗi, cô gái, đã giẫm phải tay cô rồi. Anh đây mời cô ăn cơm để bồi thường nhé!" Người này, có ý đồ xấu xa! Trong mắt Ôn Thục Nhi lỏe lên một vẻ lạnh lẽo, lập tức hồi phục lại dáng vẻ ngốc nghếch: "Không cần, tôi không sao." Cô cầm bình giữ nhiệt đứng dậy thì bất ngờ có một lực khác từ phía sau ập đến. Cô giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía trước và củi gập người, trọng tâm không chắc, cả người cô böng choc hlao lên, úp mặt xuống bãi cỏ. Nhưng tay cô vẫn cầm chắc bình giữ nhiệt. "Vãi thật, các người không có mắt à!" Người đàn ông đầu đinh quở trách với tên tóc vàng và tên xăm kín tay, vội vàng đi tới đỡ Ôn Thục Nhi: "Này, cô gái, cô không sao chứ! Nào, anh đây đỡ cô." Anh ta nói như vậy, nhưng chân không ngừng giẫm lên tay đang cầm bình giữ nhiệt của Ôn Thục Nhi. Ôn Thục Nhi đau đến nghiến răng nghiến lợi, cả người chợt căng thẳng. Một chiếc kim bạc, đã được lấy ra trên đầu ngón tay của tay trái một cách lặng lẽ âm thầm. “Ui chao, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đúng là bất cẩn mà!” Người đàn ông đầu định nói, đôi giày mũi nhọn nghiến mạnh lên mu bàn tay Ôn Thục Nhi. Sự đau đớn truyền thắng lên óc, Ôn Thục Nhi rú lên: "Ui chao, gãy rồi gãy rồi." Cô hoảng loạn đưa tay ra, định đẩy chân người đàn ông đầu đinh. Ánh sáng lạnh lẽo của cây kim bạc, thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu ngón tay cô. Người đàn ông đầu đinh cảm thấy mắt cá chân đau nhói, giống như bị thứ gì đó chọc vào, theo bản năng, anh ta thu chân lại, nháy mắt với tên tóc vàng và tên xăm kín tay. Tên tóc vàng và tên xăm kín tay lập tức bước tới, một bên trái rồi một bên phải, làm động tác muốn đỡ Ôn Thục Nhi, nhưng chân bọn họ lại "hoảng loạn" giẫm lên bắp chân của Ôn Thục Nhi. "Ui chao ui chao, đau quá đau quả! Cứu tôi với!" Ngay khi chân bọn họ vừa giấm xuống, Ôn Thục Nhi cất họng hét lên một tiếng. Đồng thời, cô vặn mình quay lại đẩy chân của tên tóc vàng. Cây kim bạc trên tay cô đâm chính xác vào mắt cá chân tên tóc vàng. Tên tóc vàng đau đớn, khoảnh khắc thu chân, có da hha chóng rút kim ra, dùng tay trái đâm vào mắt cá chân của tên xăm kín tay. Người đi bộ trên đường vốn dĩ đã rất nhiều, cộng với tắc đường. Cùng với tiếng hét thảm thiết của Ôn Thục Nhi, rất nhiều người đã nhìn sang đây. Có người lấy điện thoại di động ra, chỉ chỉ trỏ trỏ. Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông đầu đinh vội vàng gọi tên tóc vàng và tên xăm kín tay, cả ba nhanh chóng lách qua đám đông và biến mất trong dòng xe cộ. Ôn Thục Nhi từ trên mặt đất đứng dậy, không còn thời gian quan tâm đến việc au rửa vết thương trên người, trước hết là cẩn thận xác nhận sự an nguy của bình giữ nhiệt đã. Không bị vỡ và thuốc cũng không bị đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, nhìn vị trí cuối cùng ba người biến mất, khóe miệng cong lên một vẻ xảo quyệt và lạnh lùng. Biệt thự ngoại ô phía đông. Mặt trời lặn đằng tây, bầu trời dần tối và ánh đèn sáng lên. Trong phòng ăn. Tống Phi Phi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên bàn, mím môi đỏ mọng nuốt nước bọt, "Kiến Phong, em đói quá, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?" Giọng nói nhẹ nhàng của cô ta, lộ ra vẻ yếu đuối và ấm ức. Ngô Đức Cường cau mày. Đói, đói, đói, có thể đói đến mức nào cơ chứ? Uống trà chiều lúc bốn giờ, vừa mới qua sáu giờ đã thúc giục bữa tối ba lần. Hừm, cô ba đang bận sắc thuốc và đưa thuốc, chỉ sợ bây giờ cô cũng đang rất đói bụng! Nhưng những lời này, anh ta chỉ có thể nghĩ, không thể nói ra. Hoắc Kiến Phong nhìn đồng hồ treo trên tường, hất cằm về phía thím Quỳnh: "Giúp cô Tống dùng bữa đi. "Vâng." Thím Quỳnh kính cẩn đồng ý, gọi người giúp việc đến mang nắp trên bàn đi, bảo người chăm sóc đến đứt cơm cho Tống Phi Phi ăn. Tiểu Trương kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Tống Phi Phi, đơm canh cho Tống Phi Phi trước. Cô ta cẩn thận thổi cho nguội, sau đó đưa tới bên miệng Tống Phi Phi, nhẹ giọng nói: "Nào, cô Tống, há miệng ra." Tống Phi Phi mở miệng, cơ thể co rụt ngay khi môi chạm vào thìa canh, "Ui, nóng quá" Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong quét qua. Tay Tiểu Trương run lên, cô ta vội vàng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi cô Tổng, để tôi thổi nguội thêm một chút cho cô. "Được, cám ơn cô. Có điều thổi thật sự không sạch sẽ lắm, cô giúp tôi để nó sang một bên trước rồi nó để nguội tự nhiên!" Giọng nói ôn hòa, nhưng bên trong lẫn bên ngoài lời nói đều là sự ghét bỏ. Tống Phi Phi nói xong, cũng không đợi Tiểu Trương lên tiếng, cô ta quay sang Hoắc Kiến Phong dịu dàng nói: "Kiến Phong, anh có thể giúp em gắp một ít thức ăn được không?" Đôi mắt của cô ta long lanh và sáng bóng, nhìn không khác gì lúc bình thường. Ngô Đức Cường đã có một khoảnh khắc, cảm thấy cô ta có thể nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]