Chương trước
Chương sau
Ôn Thục Nhi trong lòng cười nhạo, nhưng sắc mặt trầm xuống nhướng mày, rụt rè nói nhỏ: "Mấy ngày trước, con bị bắt cóc ở ngoại thành, sau đó đã được cảnh sát giải cứu, con vô cùng sợ hãi.
Con không nhớ rõ những chi tiết cụ thể.
Hôm nay, cảnh sát Lê đã thông báo với con rằng đã điều tra ra Vân Hạo và Như Phương có tham dự trong chuyện này...
Hoắc Vân Hạo nhìn Ôn Thục Nhi bằng vẻ mặt vô tội, những mạch máu trong đầu bắt đầu căng ra.
Rõ ràng là cô ta tự mình trốn thoát khỏi bọn bắt cóc, còn nói là được cảnh sát cứu, cô ta thật sự là nói dối không chớp mắt.
Anh ta đột ngột đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn vài bước, nghẹn ngào: "Cô ăn nói bậy bạ, tôi bắt cóc cô khi nào, cô có chứng cứ không?".
Ôn Thục Nhi dường như đã sợ hãi, co rụt cơ thể lại xua tay lia lịa: "Tôi, tôi cũng không biết, tôi không biết cái gì hết."
Ôn Thanh Tuấn liếc nhìn cô một cách ghét bỏ, nói với cảnh sát Lê, "Cảnh sát Lê, bắt cóc là tội nặng, không có bằng chứng thì rất khó.
Vân Hạo và Như Phương của chúng tôi luôn là những đứa trẻ ngoan".
Cảnh sát Lê cười lạnh: "Ông Ôn, ông đang chất vấn tính chuyên nghiệp của tôi sao? Từ khi chúng tôi dám tới cửa, đương nhiên là chúng tôi có chứng cứ.
Dù Hoắc Vân Hạo thông qua phương thức chuyển khoản đường vòng nhưng chúng tôi vẫn lần ra được ghi chép giao dịch của kẻ bắt cóc.
Internet bây giờ rất tiện lợi, nhưng chỉ cần là ông đã làm, thì sẽ để lại dấu vết trên Internet."
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra khẩu cung của kẻ bắt cóc và ghi chép tài khoản của cả hai bên trên điện thoại, rồi đưa cho Ôn Thanh Tuấn: "Xin mọi người hãy nhìn cho kỹ”
Trần Xuân Trúc vội vàng đến xem.
Hai vợ chồng nhìn và sắc mặt tối sầm lại.
Trần Xuân Trúc trả lại điện thoại cho cảnh sát Lê và nhếch mép nói: "Anh cảnh sát, lẽ nào là có ai đó đang gài bẫy Vân Hạo của chúng tôi thì sao? Anh cũng nói rằng Internet phát triển nên rất dễ làm giả.
mà!" Hoắc Vân Hạo nhanh chóng hùa theo: "Đúng vậy, chắc chắn có ai đó đang cố gắng hãm hại tôi.
Có nhiều khoản tiền được chuyển ra vào tài khoản mỗi ngày, và không có gì ngạc nhiên khi ai đó lợi dụng điều này để hãm hại tôi".
"Các người có phải là bị gài bẫy hay không thì theo tôi về đồn.
cảnh sát không phải sẽ biết rồi sao?”
Cảnh sát Lê đứng lên: "Tôi đang yêu cầu các người quay lại điều tra, nếu các người không hợp tác, tới khi đó thứ mang tới sẽ là lệnh bắt giữ đấy.
Mọi người muốn đang làm cho tất cả mọi người đều biết sao?" %3D Ôn Thanh Tuấn trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, lại xua tay: "Không, đương nhiên không phải, chúng tôi hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ.
hợp tác.
Nhưng chuyện này, cho dù nói thế nào, cũng thật sự là việc nhà chúng tôi, không cần phải mang ra ngoài để nói đâu nhỉ?".
Vừa nói, ông ta vừa trừng mắt lườm Ôn Thục Nhi, ra sức chớp chớp mắt.
Ôn Thục Nhi ngây ngốc nhìn ông ta, đến khi ông ta gần như chớp mắt đến mức nước mắt sắp rơi xuống, cô mới giống như bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: “Đúng vậy, anh cảnh sát, nếu thật sự là Vân Hạo và Như Phương, hai người một người là cháu trai tôi và một người là em gái tôi, họ đều là người nhà của tôi.
Dù sao thì bây giờ tôi cũng ổn rồi, xin anh đừng đưa bọn họ đi, được không?".
Cảnh sát Lê kỳ lạ nhìn Hoắc Vân Hạo và Ôn Như Phương, rồi nhìn Ôn Thục Nhi: "Mối quan hệ trong gia đình các người khá phức tạp đấy nhỉ! Cháu trai cô và em gái cô yêu nhau.
Không phải là bằng với cháu trai và thím yêu nhau sao?".
Khuôn mặt của Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc trở nên tối sầm lai.
Ôn Thục Nhi cười thành thật: "Đúng vậy, là họ hàng yêu nhau mà! Anh cảnh sát, hãy nể mặt chúng tôi đều là người một nhà, nên anh đừng đưa bọn họ đi, được không?".
Đôi mắt của Hoắc Vân Hạo chỉ toàn vẻ tức giận, nhìn chằm chằm Ôn Thục Nhi và cảnh sát Lê: "Hai người các ngươi người tung kẻ hứng, diễn kịch sao? Cảnh sát cái gì chứ, anh là diễn viên được Ôn Thục Nhi mời tới nhi!".
Ánh mắt cảnh sát Lê lạnh lùng, không nói lời nào trực tiếp tháo còng tay trên thắt lưng xuống.
Chiếc còng tay sáng rực dưới ánh đèn chùm pha lê.
Ôn Như Phương rùng mình một cái, trốn ở cửa phòng ăn, không dám đi ra.
Hoắc Vân Hạo cũng chết lặng khi nghĩ đến những gì lần trước mình đã trải qua.
Anh ta vẫn là nghiến răng nghiến lợi biện hộ: "Không phải, không phải tôi, các người đừng vu oan cho tôi."
Trần Xuân Trúc lườm anh ta và ra hiệu cho anh ta ngừng nói.
Bà ta kéo Ôn Thanh Tuấn chắn trước mặt cảnh sát Lê, cười nói: "Cảnh sát Lê, cảnh sát Lê, đừng như vậy, chúng ta có lời gì thì cứ nói thẳng với nhau.
Trước tiên, làm phiền anh hãy thu thứ này lại, chúng tôi sẽ phối hợp thật tốt."
Ôn Thanh Tuấn hiểu ra, lập tức nói: "Anh cảnh sát, nếu Thục Nhi nhà chúng tôi không truy cứu chuyện này, chuyện này còn có thể châm chước được không? Suy cho cùng không phải là người nhà với nhau sao, cùng låm chỉ là đùa hơi quá trớn mà thôi."
Không đợi ông ta có thể nói xong, cảnh sát Lê đã ngẩng đầu một cách kiêu ngạo và ngắt lời: "Ông nói với tôi những điều này cũng vô ích thôi, chúng tôi chỉ xem xét bằng chứng.
Nhưng nếu người bị hại rút đơn kiện và cho các người viết đơn hòa giải, chúng tôi có thể xử lý và coi đó là chuyện tranh chấp bình thường trong gia đình.
Nhưng sau này, nếu vấn đề này gây ra bất kỳ hậu quả xấu nào nữa, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Câu cuối cùng, là anh ta nói với Ôn Thục Nhi.
"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?" Ôn Thục Nhi rũ mi mắt xuống, lộ ra vẻ do dự.
"Này, còn phải suy nghĩ gì nữa? Ôn Thanh Tuấn vội vàng đi tới dỗ dành: “Vân Hạo sắp làm em rể của con.
Chúng ta là người một nhà, lẽ nào còn có thể hại con sao? Đừng lo lắng sau này chuyện này sẽ như thế nào, con hãy cho Vân Hạo viết một bức thư hòa giải, đừng để cho cảnh sát đưa cậu ta đi.
Chuyện còn lại, chúng ta sẽ nói về nó sau.
"Đúng vậy, Thục Nhi, dù sao chúng ta cũng là một gia đình."
Trần Xuân Trúc phụ họa, "Chuyện này nếu bị nói ra ngoài cũng sẽ không tốt cho thanh danh của nhà họ Hoắc!.
Người một nhà, bọn họ có tư cách gì để nói rằng họ là người một nhà!.
Ngôi nhà này rõ ràng là thuộc về mẹ cô.
Ôn Thục Nhi trong lòng lạnh lùng, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, lời mọi người nói cũng có lý.
Hiện tại nhà họ Hoắc có nhiều chuyện như vậy, chúng ta không thể làm loạn thêm nữa.
Vậy thì chúng ta sẽ coi chuyện này như tranh chấp trong gia đình để xử lý đi."
Cô ngước mắt về phía cảnh sát Lê và nói một cách chân thành: "Anh cảnh sát, vậy xin anh hãy giúp chúng tôi làm người chứng kiến nhé!".
Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc nhìn nhau, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Thục Nhi lấy giấy và bút trong túi ra, ngồi xổm trước bàn cà phê, bắt đầu nghiêm túc viết.
Ôn Như Phương lúc này mới có can đảm đi ra khỏi phòng ăn, đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Hạo, thấp giọng nói: "Lần này cô ta thật sự dễ dàng cho qua như vậy sao?".
Hoắc Vân Hạo nghien chặt răng hàm sau, căm hận nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Cô ta phối hợp như vậy, 80% là có ý đồ khác!".
Bây giờ Ôn Thục Nhi trong mắt anh ta, chính là một con sói đội lốt cừu, tàn nhẫn, xảo quyệt và lòng dạ độc ác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.