Ôn Thục Nhi vội vàng đặt sổ sách xuống, ngồi trên bàn tho dài, lật từng trang sổ sách một cách mệt mỏi, Trường Ba nhìn cô lắc đầu bất lực: "Cô ba, đọc sổ sách thật nhàm chán,nhưng đây là một quá trình cần thiết.
Cô không thể lười biếng!".
Ôn Thục Nhi nhanh chóng ngồi dậy, phụng phịu ấm ức nói: "Ô, không phải em đang xem cái này sao? Chỉ là hơi chậm một chút.
Đừng lo lắng, em sẽ chăm chỉ."
Thấy cô lấy lại được tinh thần, Trường Ba gật đầu động viên: "Thôi, có công mài sắt có ngày nên kim.
Cô ba, cô sẽ thích ứng được thôi.
Tôi còn có việc phải làm, hôm nay tôi phải đi trước rồi.
Nếu như cô thật sự không muốn.
học ở đây.
Thì cô có thể mang về đọc."
"Được thôi! Được giải phóng rồi!".
Ôn Thục Nhi ném sổ sách trong tay không chút nghĩ ngợi, cả người nhảy cẫng lên,.
Trường Ba đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc cá nhân, liền giật nảy mình.
Đây là, háo hức chờ đợi đến mức nào cơ chứ!.
Ôn Thục Nhi nhận ra bản thân đã mất bình tĩnh, cười nói: "HÌ, hì hì, thầy ơi, em sai rồi! Thầy tuyệt đối đừng nói cho bà nội biết! Em hứa, lần sau chờ thầy đi ra ngoài thì mới ném đi!".
Trường Ba:...
Anh ta cười một cách ngượng nghịu nhưng không hề thất lễ: "Được rồi, được rồi.
Nhưng cô ba, tôi hy vọng cô vẫn nên tập trung một chút trong việc học.
Dù sao thì cô cũng là học sinh đầu tiên mà tôi làm gia sư."
Nếu đến cuối cùng dạy xong mà vẫn không biết gì, e là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764390/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.