Ngô Đức Cường vội vàng bước tới ngăn cản: "Cậu ba, bác sĩ khuyên cậu không nên đi.
Cô Tống có sự chăm sóc đặc biệt và sự giúp đỡ của bác sĩ.
Bác sĩ Lê còn mời chuyên gia khoa thần kinh tới hội chẩn.
Điều trị đương nhiên cần một quá trình, cậu tới như vậy, tâm trạng của cô Tống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng và nó sẽ không giúp ích gì cho bệnh tình của cô ấy! ".
Chiếc xe lăn dừng lại.
Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: "Cậu ba, cậu mấy ngày nay không ăn không ngủ, cả nhà đều lo lắng! Cậu không đi chữa trị như đã hứa, bà cụ đích thân đến xin lỗi thần y, nói rằng gia đình đang có chuyện đột xuất, nên cậu mới không thể đi châm cứu đúng giờ.
Lại còn cả cô ba, cô ấy vừa phải đi học, vừa phải lo cho cậu."
Anh ta dừng lại, rồi bổ sung thêm: "Tôi nghe dì Mẫn nói, không biết cô ba bị làm sao, mà đã bị bỏng chân..."
Hoắc Kiến Phong siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường cúi đầu cắn rứt lương tâm: "Thuộc hạ đoán chừng, chắc là bị bỏng hôm cô ba tới."
Đúng vậy, cái bình đó giữ nhiệt rất tốt, anh đã đích thân thử.
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong đột nhiên dịu đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: "Giúp tôi thay quần áo rồi bảo nhà bếp dọn cơm."
Quả nhiên là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!.
Ngô Đức Cường vui mừng khôn xiết, lập tức làm theo lời anh.
Ôn Thục Nhi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764386/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.