Trong phòng khách, dì Mẫn đang dìu bà cụ chậm rãi đi về phía bên này.
Ánh mắt Ôn Thục Nhi quét qua, một sự tinh nghịch trong đáy mắt nhanh chóng lóe lên.
Cô nghiêm túc nhìn Vũ Tuyết Như, chớp chớp mắt, lớn tiếng hỏi: "Ý mẹ là, mẹ muốn để Kiến Phong kết hôn với chị Tống sao?" Vũ Tuyết Như nhướng mày thẳng thắn nói: "Đương nhiên.
Tôi muốn sửa chữa sai lầm của mình."
Ôn Thục Nhi vui vẻ vỗ tay: "Được thôi, được thôi, vậy thì thật sự là tốt quá rồi.
Khi bọn họ về bên nhau, thì con có thể yên tâm rời khỏi đây rồi.
Hầy, nói thật ra thì, áp lực khi sống ở đây quá lớn rồi."
Cô cúi đầu thở dài, cau mày lo lắng: "Gần đây con thật sự ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ còn gặp phải chuyện có người chết, nếu không phải con có tấm lòng tốt bụng, thì suýt chút nữa đã bị người khác giết chết rồi."
Như nghĩ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Tuyết Như, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Mẹ là người tốt, làm phiên mẹ hãy mau chóng cho con rời khỏi nơi đây! Có điều, khi con rời đi, có phải mẹ sẽ cho con một ít tiền không? Bởi vì bên nhà họ Ôn, bố, dì và cả em gái của con đều đang chờ đợi, nói rằng chỉ cần con được gả qua đây, cho dù là ly hôn, con cũng có thể nhận được rất nhiều tài sản! Nếu tôi không cầm tiền về, bọn họ nhất định sẽ đánh chết con...
Nụ cười tao nhã và kiêu ngạo của Vũ Tuyết Như cứng lại trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764383/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.