Giường phụ hơi thấp, cô gái ngồi xổm xoa bóp, tư thế vô cùng khó chịu.
Không lâu sau, mồ hôi chảy ra từ trán cô gái.
Cũng may, Hoắc Kiến Phong cũng vô cùng mệt mỏi.
Không bao lâu sau, hơi thở của anh trở nên đều đặn và chậm rãi, Cô gái thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên xoa xoa mồ hôi trên dâu, và đôi lông mày cau có của anh cũng giãn ra.
ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của người đàn ông.
Sống mũi cao, hốc mắt sâu, lông mi dày, môi mỏng Ngay cả các góc cạnh của cằm cũng như tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của một bậc thầy, hoàn hảo đến từng li từng tí.
Khóe môi Ôn Thục Nhi cong lên, không nhịn được đưa tay lên miêu tả từng nét trên khuôn mặt anh: "Thật đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả ngôi sao trên TV!" Đầu ngón tay trắng nõn, xẹt qua màu xanh đen dưới mắt người đàn ông, đôi mắt trong sáng của cô gái lập tức nhuốm một vẻ đau thương.
Cô chu môi, thì thầm giận dữ: "Sức khỏe của anh yếu như vậy, mà lúc nào cũng phải vất vả như thế, không biết quý trọng bản thân.
Ngộ nhỡ sức khỏe cạn kiệt thì sao? Nếu anh kiệt sức, bà nội sẽ thương xót đến nhường nào chứ? Dì Mẫn sẽ cảm thấy đau khổ, bố mẹ sẽ xót xa và tôi cũng sẽ đau lòng...”
Ở cửa, Ngô Đức Cường yên lặng nhìn cảnh này.
Tiếng thì thầm nhẹ nhàng, cùng làn gió đêm được thôi qua tai, mắt anh ta bỗng đỏ.
Cô ba, thà bản thân không ngủ, cũng phải dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764381/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.