Cao Ngũ Chân là bà nội cho cô, dì Mẫn đích thân đưa đến tận tay cho cô và cô đưa cho Tiểu Cao.
Nếu thực sự là cao Ngũ Chân có vấn đề, liệu người đầu độc rốt cuộc đang cố làm hại cô? Hay là muốn làm hại bà nội?.
Cho dù là kết quả gì, cô đều không dám nghĩ tới, cũng không thể nghĩ tới!.
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.
Bác sĩ xen vào: "Các vị, xét thấy bệnh nhân chết bất thường, chúng tôi đề nghị gọi cảnh sát.
Sau khi bên cảnh sát khám nghiệm tử thi xong, thì sự thật sẽ rõ ràng."
Chuyện đã tới nước này, đây là cách thỏa đáng nhất.
Hoắc Kiến Phong gật đầu với Ngô Đức Cường, Ngô Đức Cường lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát,.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu lại mở ra.
Hai nhân viên y tế, đẩy chiếc giường phủ vải trắng chậm rãi bước ra ngoài.
"Tiểu Cao!" Ôn Thục Nhi vội vàng chạy tới.
Trên giường, khuôn mặt của người phụ nữ rõ ràng đã được lau sạch sẽ, lộ ra làn da tái nhợt.
Từ chiều đến giờ, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, cả người cô ấy như một bông hoa bị mất nước, teo tóp và khô héo.
Với đôi mắt nhắm chặt, cô ấy không còn có thể cười nheo mắt nói: Thích là gì, tình yêu là gì...
Trên môi không còn chút đỏ, không còn có thể nhẹ nhàng nói: Cô ba, người giúp việc chúng tôi đều đứng về phía cô...
Nước mắt giàn giụa trong hốc mắt, chua xót.
Ôn Thục Nhi nghiến răng kìm nén.
Cô đuổi theo giường và nắm tay Tiểu Cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764375/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.