Tống chỉ là bạn cũ Hoäc Kiến Phong chưa kịp trả lời thì bà cụ Hoäc đã nói tiếp: “Sở dĩ cháu dám ngang nhiên, không quan tâm đến gì hết mà túc trực ở đây như vậy, chẳng qua là vì cháu đã biết rõ tính tình Thục Nhi đơn thuần, sẽ không bận tâm.
Nhưng cháu là chồng của con bé, cháu nghĩ làm như thế này, có công bằng với con bé không?” Hoắc Kiến Phong im lặng, giữa đôi lông mày tuấn tú có sự do dự..
Bà cụ Hoắc ban đầu cũng không mong đợi anh sẽ trả lời, lại tự đáp: “Nghe tin chân cháu có khả năng sẽ hồi phục, cháu có biết Thục Nhi vui thế nào không? Khi cháu túc trực bên cạnh người phụ nữ khác, con bé đã thức dậy vào nửa đêm để đi hứng sương về sắc thuốc cho cháu.
Đó thực sự là đi hứng từng giọt từng giọt một đấy! Chân con bé đầy vết thương do cành gai cắt, nhưng con bé không an tâm khi giao những việc này cho người giúp việc.
Cho nên con bé luôn cố gắng hết sức để làm những chuyện liên quan tới cháu.
Kiến Phong, cô gái tốt như vậy, cháu thật sự nỡ lòng làm con bé tổn thương sao?” Cùng với lời nói của bà cụ, trước mắt Hoắc Kiến Phong hiện ra cảnh cô đội sương trong đêm, đi xuyên qua những khóm hoa; hiên ra cạnh cô thận trọng từng tí một, đặt tất cả số thuốc vào trong két sắt còn nhẹ nhàng làm phẳng các nếp nhăn phía trên…….
“Kiến Phong, bà nội không nhất thiết ép cháu chọn Thục Nhi, chỉ mong cháu có thể suy nghĩ thấu đáo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764357/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.