Căn phòng phía sau của phòng khám.
Cúp điện thoại xong, Ôn Thục Nhi vẫn cảm thấy rất lo lắng, lê chân đi đi lại lại trong phòng..
Những người đó quả thực là quá đáng, lại nói Kiến Phong như vậy..
Nếu không phải lúc này ở nhà bất tiện, cô chắc chắn đã tự mình ra tay, xé nát đống rác rưởi Weibo đó..
Vương Thiên Hạo nhìn cô, nghĩ cô rất buồn sau khi đọc những tin tức đó, nhẹ giọng nói: “Thục Nhi, em bị ép gả cho nhà họ Hoắc.
Có phải là rất ấm ức không?”
“Hả?”
Ôn Thục Nhi sửng sốt, không hiểu lắc lắc đầu: “Đâu có, em hoàn toàn không cảm thấy ấm ức chút nào!”
Vương Thiên Hạo bất lực lắc đầu: “Vậy thì nói thật cho anh biết, em làm sao lại bị thương ở chân? Đừng hòng lừa gạt anh nữa, không ai có thể bưng bình nước rồi ngã về phía trước mà khiến cho đầu gối bị thương, nhưng ngược lại nước lại làm bỏng chân cả.”
Bị vạch trần rồi..
Ôn Thục Nhi cúi đầu xuống, rụt rè nhìn Vương Thiên Hạo: “Em nói cho anh biết, anh tuyệt đối đừng nói cho ông bà ngoại biết đấy!”
Vương Thiên Hạo gật đầu..
Ôn Thục Nhi mím môi, trầm giọng nói: “Vết bỏng thật sự là do vô tình làm đổ nước lúc uống nước.
Về phần bị thương, là vừa đi đường vừa nhìn điện thoại di động, nên đụng phải xe điện đang đi giao đồ ăn.”
“Đụng xel”
Giọng Vương Thiên Hạo lập tức cao lên..
Ôn Thục Nhi vội vàng che miệng, giơ ngón tay làm động tác “Suyt: “Suyt, chỉ là em sợ khiến cho ông bà ngoại lo lắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764355/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.