Ôn Thục Nhi nhíu chặt lông mày: “Vậy anh ấy ăn gì chưa?” “Vẫn chưa” Ngô Đức Cường thở dài, giọng nói trầm thấp: ‘Đã mười mấy giờ đồng hồ rồi, không ăn không uống cũng không động đậy, sắp trở thành tượng điêu khắc rồi.” Sức khỏe của anh ấy vốn đã không tốt, làm sao có thể như thế được? Ôn Thục Nhi lo lăng: “Vậy làm phiền anh cho tôi địa chỉ.” Ngô Đức Cường hơi do dự, nhưng vẫn gửi địa chỉ định vị vào điện thoại của Ôn Thục Nhi..
Có lẽ cô ba tới, có thể giúp được cậu ba..
Cho dù không thể thuyết phục cậu ba quay về, thì có thể dỗ dành cậu ba ăn một chút và vận động một chút cũng tốt..
Ôn Thục Nhi cúp điện thoại, trả lại Hắc Diệm điện thoại, sốt sắng nói: “Anh Hắc Diệm, cái viên Cửu Trùng trước để ở chỗ anh bán còn không?”
“Vẫn còn.” Hắc Diệm trả lời, không đợi Ôn Thục Nhi nói tiếp, lập tức mở tủ lấy ra một cái hộp, đưa cho cô: “Thục Nhị, tuy rằng thứ này rất tốt, nhưng dù gì cũng không thể giải quyết tận gốc được.” “Em biết, cảm ơn anh Hắc Diệm.” Ôn Thục Nhi cởi bỏ lớp ngụy trang, ôm chặt cái hộp trước ngực, xoay người đi thẳng tới bệnh viện..
Bệnh viện K của thành phố..
Vẫn chưa tới thời gian thăm người bệnh của buổi chiều, tầng ICU vốn dĩ trống trơn bỗng nhiên tràn ngập các phóng viên cầm máy ảnh, máy quay phim, micro và máy ghi ầm..
Bọn họ cùng chung một mục tiêu, đi thẳng đến Hoắc Kiến Phong ở trước phòng bệnh cao cấp..
Ngô Đức Cường không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764342/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.