Buổi tối, Hoắc Kiến Phong từ phòng sách xuống lầu. 
Vừa ra khỏi thang máy, đã ngửi thấy mùi thuốc bắc đắng ngắt.. 
Ánh mắt nghiêm nghị của anh liếc nhìn, trong nháy mắt liền nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang nghịch thuốc bắc trước bàn trà.. 
Ngồi khoanh chân trên thảm, cô khui đống thuốc bắc trên bàn, cầm lấy gói thuốc bên trong xem xét.. 
Biểu cảm của cô ấy tập trung và đôi mắt sáng ngời.. 
Sau khi xác nhận, cô lại nhắm mắt và dùng mũi để ngửi từng thứ thuốc bắc, như một con sóc chuột đang đánh hơi tìm thức an.. 
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong trong vô thức dịu đi.. 
Anh di chuyển xe lăn tới, nhẹ giọng nói: “Cô làm gì vậy?” 
Ôn Thục Nhi mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, khóe miệng nhếch lên, hai mắt lập tức uốn cong thành hai vầng trăng khuyết: ‘Đều là thuốc mà dì Mẫn mang qua, nói không chừng hôm nay gặp được thần y, nên mấy loại thuốc này có thể chữa khỏi chân cho anh đấy.” 
Hoäc Kiến Phong không nói nên lời, trong mắt hiện lên một vẻ dịu dàng: ‘Ý tôi là, cô đang làm gì vậy?” 
“Ồ!” 
Ôn Thục Nhi đột nhiên nhận ra, anh cười: “Tôi đang xem đơn thuốc và giúp anh kiểm tra những loại thuốc này! Nhân tiện, tôi muốn học lén tài nghệ của thần y đó.” 
Cô khéo léo chớp chớp đôi mắt, thâm nghĩ nói: “Vị thần y kia rất lợi hại. 
Nếu anh có thể gặp được ông ấy và được ông ấy chữa trị, thân thể của anh nhất định sẽ hồi phục.” 
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích của cô hơi đỏ lên, đôi mắt lấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764316/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.