Bà cụ Anh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Thưa sư thầy, nhà chúng tôi có một cái hầm rắn, do người chồng đã khuất của tôi nuôi trong nhiều năm ở thành phố.
Thế nhưng mấy ngày nay, không hiểu sao tất cả những con rắn đó đột ngột lại chết hết trong đêm.
Tôi lo lắng thấp thỏm không yên cho nhà mình nên mới đích thân đi lên núi, xin sư thầy cho tôi lời khuyên.”.
Bên trong bình phong, sư thầy Khải Đức trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: “Bà cụ Anh, thứ lỗi cho tôi phải nói thẳng.
Vạn vật trong nhân gian đều có linh hồn, bản năng thuộc về tự nhiên thì không nên sống ở gần con người.
Vốn dĩ bọn chúng không nên tồn tại ở.
†ư gia quá lâu.”.
Bà cụ Anh hơi khó hiểu: “Nhưng mà sư thầy, gia đình chúng tôi sống bình yên hòa thuận nhiều năm như vậy, công ty cũng làm ăn phát đạt ngày càng đi lên.
Tại sao trước đây thì không có chuyện gì xảy ra, mà bây giờ lại…”.
Bà cụ không nói thêm nữa, sau đó thở dài thườn thượt..
“Bà cụ Anh đừng vội lo lắng, vị tăng già này sẽ xem thử giúp cho bà.”.
Phía sau bình phong, sư thầy Khải Đức vén tay áo rộng lên, lòng bàn tay hướng lên trên, các ngón tay di chuyển từ tốn nhịp nhàng..
Bà cụ Anh không nhìn thấy động tác của ông ấy, chỉ cảm thấy thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua thì trong lòng lại càng.
ngày càng thêm lo lắng..
Một lúc lâu sau sư thầy Khải Đức mới lên tiếng, giọng điệu từ tốn mang theo vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1764277/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.