Con trai thứ hai của nhà họ Hoắc, anh hai cùng cha khác mẹ của Hoắc Kiến Phong, Hoắc Tuấn Nghĩa..
Mùa xuân thời tiết hơi se lạnh, anh ta mặc quần đùi ngắn cũn cỡn nhưng mồ hôi vẫn chảy nhễ nhại, đường nét bắp thịt trên tay chân nổi rõ, rõ ràng là vừa mới tập thể dục xong..
“Về thì về, hô to hô nhỏ làm gì?”
Hoắc Phương Nam liếc nhìn anh ta một cái: “Không có quy củ gì cả.”
“Con chỉ vội về hóng chuyện thôi mà.”
Hoắc Tuấn nghĩa phun ra một câu cợt nhả, ánh mắt như Rada dò xét trên người Ôn Thục Nhi..
Đồng phục học sinh, tóc đuôi ngựa, mụn nhọt khắp mặt… cay mắt, thật sự quá cay mắt..
Hoắc Tuấn nghĩa quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, bày ra vẻ mặt khó tin: “Đây là vợ mới cưới của cậu sao?” Hoắc Kiến Phong không trả lời anh ta mà nhìn về phía Ôn Thục Nhi: “Đây là anh hai.” Ôn Thục Nhi cảm thấy không được tự nhiên trước cái nhìn chằm chằm của Hoắc Tuấn Nghĩa, cô khẽ hạ đầu xuống..
Hoắc Tuấn nghĩa lập tức cười ha hả: “Em trai yêu quý của tôi, nếu cậu muốn kết hôn thì cũng phải lấy người bình thường, đằng này lại lấy một cô gái vị thành niên như thế này, ban đêm không sợ gặp ác mộng sao? Hơn nữa nếu cưới một người vợ xung hỉ là có thể chữa hết bệnh cho cậu, vậy thì còn cần bác sĩ làm gì nữa? Cậu cũng không phải là người mê tín mà, sao lại để người trong nhà làm những chuyện hồ đồ như thế này?”
Nói ra nói vào thì chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/159660/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.