Sắc mặt Hoắc Kiến Phong tối sầm, đưa tay day day huyệt thái dương.. 
Cô lại có thể so sánh anh với lợn…. 
“A, chú à, sao sắc mặt chú kém vậy? Ban nãy tôi làm chú sợ rồi sao?” Ôn Thục Nhi kêu lên một tiếng, có phần không dám tin đưa tay lên sờ khuôn mặt mình: “Kỳ lạ thật, lẽ nào bọn họ đang nói dối mình hả?” Giữa hai hàng lông mày Hoắc Kiến Phong hiện lên sự không kiên nhẫn rõ ràng: “Nói dối cô? Người nhà cô sao?” “Ừm, chú thật thông minh.” Ôn Thục Nhi gật đầu liên tục: Bọn họ nói lúc tôi không trang điểm là an toàn nhất, không ai sợ tôi, cũng không có ai dám bắt nạt tôi. 
Nhưng mà tại sao lại thế này, hình như ban nãy tôi làm chú sợ rồi?” Cô nghiêm túc nhíu mày, vẻ mặt nghĩ mãi không thông.. 
Hoắc Kiến Phong lại ấn huyệt thái dương lần nữa, trầm giọng nói: “Cô đi thay quần áo đi, rồi xuống tầng.” Anh không để ý tới cô nữa, đưa cánh tay dài ra chuyển xe lăn qua.. 
“Chú à, để tôi giúp chú nhé.” Ôn Thục Nhi vừa mới vươn tay ra, người đàn ông đã ngồi vững vào chỗ ngồi.. 
Mắt cô sáng lên, rút tay về vỗ vỗ tay: “Oa, chú à, chú giỏi thật.” Từ lúc trợn mắt, cô cứ khen anh không ngừng.. 
Nếu cô là người bình thường, nhất định anh sẽ cho răng cô có mưu đồ gì đó.. 
Nhưng Ôn Thục Nhi lại cười ngây ngô chân thật thế này, trong mắt toàn là ánh nhìn hâm mộ anh, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một con nhóc chưa trải sự đời.. 
“Được rồi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/159654/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.