Trời hoàn toàn tối đen, ánh đèn đường bên ngoài biệt thự sáng lên, sáng như tuyết trắng.. 
Ánh sáng thay đổi, Hoắc Kiến Phong nương theo ánh sáng cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của CÔ gái.. 
Cương mặt trái xoan nho nhỏ được trang điểm rất đậm, không thể nào thấy rõ được dáng vẻ ban đầu, vừa nhìn có cảm giác giống như là người bằng giấy bồi trong tiệm thủ công.. 
Yết hầu Hoắc Kiến Phong khó khăn trượt lên xuống, anh nhíu mày nhìn sang chỗ khác: “Thế nào?” 
Trông vẻ ngoài anh bình tĩnh như nước, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự chờ mong đến anh cũng không nhận ra được.. 
Anh bị bệnh không phải ngày một ngày hai, đã từng gặp qua bác sĩ đông y tây y nhiều vô số kể, hiếm có người nào đề lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô gái trông vừa ngốc vừa xấu này là người đầu tiên.. 
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu, thả tay Hoắc Kiến Phong ra.. 
Cô đầy gọng kính cười ha ha, để lộ ra hàm răng còn dính sốt cà chua trong bánh sandwich: “Tôi nhớ ra rồi, bọn họ nói chồng của tôi ngồi xe lăn, là một con ma ốm, không phải chú chính là chồng của tôi đó chứ?” 
Đôi mày Hoắc Kiến Phong khẽ nhu lại.. 
Thì ra là không phải khám bệnh cho anh? Cũng tốt.. 
Không hy vọng, thì sẽ không thất Vọng.. 
Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, ngược lại vẻ mặt hơi thả lỏng: “Vân chưa ngu xuẩn đến hết thuốc ~ chữa.” 
Lúc nói chữ “xuẩn” 
này, anh hơi nghiến răng nhẹ.. 
“Ha ha.” 
Ôn Thục Nhi cười vui vẻ, đứng dậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/159652/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.