Ở trên đường, Thần Huống bình thường sẽ vội vàng xử lý chuyện hôm nay, cô thì nhìn phong cảnh bên ngoài.
Có khi, sẽ nói vài lời với cô, vui vẻ hỏi cô về chuyện học. Hai người đều rất để tâm trao đổi cuộc sống.
Có khi, bọn họ dứt khoát cái gì cũng không làm, anh sẽ ôm cô, làm cho cô dựa vào anh, nghỉ ngơi một chút, xe chạy ngắn ngủi chỉ hơn vài chục phút, chỉ là dựa sát vào nhau.
Giống như những đôi vợ chồng già, khi tình yêu mất đi nhiệt độ của nó, mọi người dùng những sinh hoạt để đơn giản bảo vệ, chính là tọa những chuyện bình thường để cứu chữa trong lúc hoạn nạn.
Cuộc sống như vậy, tuyệt đối không có nhiệt tình trong tân hôn nên có, nhưng cô vẫn thích ứng.
Khi ở cạnh nhau, cô sẽ không đeo mắt kính quái dị làm người phản cảm kia.
Đúng, đi học, cô sễ đeo mắt kính.
Lần đầu tiên, Đông Lôi đang chờ xe, Thần Huống nhìn thấy dáng vẻ hóa trang của cô, xem xét thật lâu, chỉ về phía mắt kính cô đang đeo:
"Từ đâu lấy ra kính như vậy thế?"
Theo ánh mắt của anh có thể nhìn ra được, anh cảm thấy xấu.
Mắt kính này cũng đúng là biến cô thành rồi.
"Kính nôbita, mua trên mạng đó. Em đeo kính này lên thì sẽ không có ai nhận ra em!"
Cô rất đắc ý, còn giơ tay thành chữ V.
"Xấu thì xấu xí một chút, có điều vẫn để cho anh có cảm giác an toàn!"
Lời này làm cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421909/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.