Như vậy Cố Duy đang làm gì thế?
Trước anh đi cục cảnh sát, ghi chép trước sau, rồi đến bệnh viện, nhưng Đông Lôi ở tầng trệt, bị hộ vệ hoàng gia bảo vệ. Anh không vào được cũng không có ý định đi vào. Thật sự là bởi vì đêm qua hắn quá mệt nhọc, trên người bây giờ vừa bẩn, vừa đau. Sau khi ở cửa bệnh khu liếc mắt một cái liền xoay người rời đi, trở về nơi ở của mình, ăn cơm xong, liền chui vào chăn ngủ say.
Vừa cảm giác, hắn ngủ rất say.
Cũng không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại di động vang lên, hắn lung tung tìm trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ thấy trên mặt nhảy một hàng chữ “ Không phải là cưới em đều không thể”, ngẩn ra, vội vàng ngồi dạy, bật đèn lên, gọi một tiếng:
- Alo! Lôi Lôi?
Bên kia truyền đến giọng ôn ôn của Đông Lôi trả lời.
- Ừ!
Anh lại liếc đông hồ treo tường một cái, mười giờ tối, liền hỏi:
- Không ngủ sao?
- Không ngủ!
- Đang làm gì?
- Anh đang làm gì?
Cô hỏi ngược lại.
- Anh? Ngủ!
- Sớm như vậy!
Anh ngủ từ lúc xế chiều có được hay không...Nếu không có cuộc gọi này anh có thể sẽ ngủ đến sáng.
- Ngủ sớm dậy sớm mới có thân thể tốt! Anh cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Em vẫn còn ở bệnh viện à?
- không có!
- Xuất viện rồi? Sao không ở lại quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421797/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.