Ngoại truyện 4.1
Toàn bộ phòng nghỉ ngơi của Đông Đình Phong đều là màu trắng và đen, dưới ánh đèn, lộ ra vẻ gì đó rất thần bí.
Ninh Mẫn Mẫn không thể nghĩ tới người đàn ông này sẽ dùng đến chiêu thức này.
Khi vào đến cửa, cô đã ngửi được hơi thở kia quen thuộc của người đàn ông này, mặt cô một phen ửng đỏ.
Đông Đình Phong nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô giống như một quả táo đỏ chín mọng, hồng hồng mê người, làm cho người ta nhịn không được muốn hái, hung hăng ăn vào trong miệng, nuốt vào bụng tử.
“Anh... Anh muốn làm gì?”
Ninh Mẫn Mẫn nghe được ở trong miệng mình xuất hiện giọng nói nhẹ nhàng, lại càng phát run lên.
“Động phòng hoa trúc! Em nói a...”
Đông Đình Phong mỉm cười nói nhỏ.
Hai năm qua, bọn họ hàng đêm cùng giường chung gối, chưa bao giờ tách ra, vẫn cực kỳ ân ái.
Có một lần, Ninh Mẫn Mẫn ở lại phòng con gái khi bé bị ốm, nửa đêm, Duyệt Duyệt ngủ, cô cũng đang buồn ngủ, có người bước vào phòng, bỏ chăn ra, ôm lấy cô.
Tất nhiên đó là Đông Đình Phong.
Cô trợn mắt, bắt lấy tay anh, trừng mắt hỏi:
“Ai, Anh láo loạn ở đây làm gì? Hơn nửa đêm...”
Anh một bên nhẹ nhàng đắp chăn lại, một bên hôn cô, nói:
“Không ôm em, anh ngủ không được...”
Đúng vậy, anh đã quen ôm cô đi ngủ, không có cô bên cạnh anh không thể ngủ được. Không có cô bên cạnh, sẽ thấy vắng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421759/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.