Hôm nay, Ninh Mẫn cùng Đông Đình Phong, lấy thân phận con gái và con rể khoác áo để tang, quỳ trước linh cữu, đáp tạ khách đến lễ.
Hôm nay, Đông Đình Phong tận tâm làm hết phận sự con rể ở Ninh gia xử lý tang sự.
Hôm nay, Ninh Mẫn quỳ trước linh cữu khóc đứt ruột, mắt sưng đỏ như hai quả hồ đào.
Rốt cục, màn đêm cũng hạ xuống.
Trên linh đường, nhạc buồn réo rắt, Ninh Mẫn thủy chung quỳ gối, không ăn không uống, vẻ mặt dại ra, bất luận ai nói chuyện với cô, cô đều không nghe cũng không đáp lại.
Đông Đình Phong nhìn thấy rất khó chịu và đau lòng, đi lên phía trước, muốn đỡ cô đến bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này, thân mình cô lung lay vài cái, làm trò trước mặt hắn, hôn mê bất tỉnh!
Hắn cả kinh, ôm lấy cô, bế cô lên phòng trên lầu.
Khi Ninh Mẫn từ từ tỉnh lại, liền nhìn thấy Đông Đình Phong một thân áo tang canh giữ ở bên người.
Cô lật tùng chăn lên, muốn xuống lầu —— căn phòng này vốn rất quen thuộc với cô làm cô vô cùng sợ hãi.
“Nghỉ ngơi một chút!”
Hắn nắm lấy tay cô.
Bàn tay kia thật lạnh. Bởi vì tâm cô đã lạnh.
“Không cần!”
Cô lập tức rụt tay lại.
“A Ninh!”
Hắn chặt chẽ cầm lấy.
“Buông tay!”
Cô hét kêu, quay đầu, môi rạn nứt, sắc mặt trắng bệch:
“Đây là tang lễ, em không muốn tranh cãi với anh. Chờ tang lễ qua đi, chúng ta ly hôn!”
Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421718/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.