Tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh đánh thức Ninh Mẫn Mẫn.
Tỉnh lại, mắt đau, cơ thể đau, đầu óc không tỉnh táo, nhìn thấy trước mặt có bóng người đang di chuyển, cô không phân biệt đó là ai.
Có người nói: “Đứa bé đã đói bụng rồi “.
Là mẹ chồng cô nói.
“Đã tỉnh. Phu nhân đã tỉnh!”
Ô Phương vui vẻ kêu lên.
Cô thấy được ánh mắt vui mừng của tiểu Ô.
Cô làm sao vậy?
“A Ninh, đã tỉnh?”
Có một giọng nói nhẹ nhàng ở bên.
Cô chớp mắt một cái, nhất thời quên mất những gì đã xẩy ra trước đây, cảm giác có người đỡ cô, quay đầu xem, là gương mặt đẹp trai của chồng cô, ánh mắt lấp lánh.
“Cẩn Chi?”
Cô khẽ gọi một tiếng, nhìn xung quanh, mơ hồ mà hỏi:
“Em đang ở đâu đây?”
“Bệnh viện. Ngày hôm qua em đã sinh một tiểu bảo bảo? Bảo Bảo đói bụng, đang ở khóc? Em quên sao?”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói, vốn đang lo lắng sau khi cô tỉnh sẽ gây náo loạn nhưng hiện tại cô lại rất bình tĩnh, có thể là bị kích động quá lớn, nhất thời đã quên những chuyện kia.
Nếu thật có thể quên được, cũng là chuyện tốt.
Nhưng anh khẳng định, cô sẽ không quên.
Đúng lúc này, một tiểu bảo bảo hồng hào đưa đến trước mặt cô.
“Xem, đây là con gái em sinh ra! Lông mi khá dài... Xinh đẹp...”
Anh nhẹ nhàng để cho cô xem.
Ninh Mẫn Mẫn liếc nhìn, dùng tay vỗ vỗ, cô bé này mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421712/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.