Đông Đình Phong bóp bóp cái trán.
Hình ảnh như vậy, thật sự không nên để cho Ninh Mẫn nhìn thấy.
Thật sự quá máu tanh mà.
Thế nhưng không cho nhìn lại không được.
Cô không phải là một cô gái biết nghe lời.
“Bọn họ trốn?”
Vẻ mặt Đông Đình Phong lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt vô cùng khó coi của Ninh Mẫn, nặng nề hỏi, ẩn ẩn có chút phẫn nộ.
“Bọn họ bắt Hoắc thiếu làm uy hiếp, người của chúng ta không thể không cho đi.. bây giờ đang cố gắng đuổi theo!”
Trần Tụy báo cáo.
Sắc mặt Đông Đình Phong lập tức ngưng trọng: “Có tin tức gì lập tức thông báo ngay.”
“Vâng!”
“Đi xuống đi!”
Trần Tụy rời khỏi, đóng cửa.
Đông Đình Phong quay đầu, lại thấy vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Ninh Mẫn, bước nhanh xông vào tolet trong phòng, xối nước chà rửa như điên… dọa người đàn ông đi sát theo cô hoảng sợ.
“A Ninh..”
Hắn muốn đỡ cô.
Cô lại lấy hết sức bú sửa mẹ đẩy mạnh hắn ra, sau khi ổn định cơ thể, lại hất nước lạnh vào mặt.
Ngẩng đầu, cô nhìn thấy trong gương có một đôi mắt vô cùng bi thương, trong mắt lấp đầy buồn bà và đau đớn. Nhìn một chút, dường như trong đôi mắt xuất hiện một hình ảnh:
Bùm, máu thịt văng tung tóe!
Vẻ mặt dính đầy máu của Khải Hàng ôm người phụ nữ nhào lên người hắn, té trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
Cô vội vàng hít thở, lại hung hăng hất nước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421695/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.