Ninh Mẫn không có đến nơi hẹn, Đông Đình Phong tuyết đối cũng không đồng ý để cô tới đó.
Hai người đều kiên cường như con gián vậy (*Thường thường người ta nói như Tiểu Cường đáng hoài không chết, ai đọc truyện nhiều chắc hiểu từ này)
Nếu cố chấp đối lập nhau, nếu như không ai chịu thua, cũng dễ đến cương.
Nếu bây giờ không phải Ninh Mẫn đang trong tình trạng chuyển dạ, Đông Đình Phong tuyệt đối không có biện pháp ràng buộc cô.
Mọi người đều có người trong lòng cần bảo vệ.
Hơn nữa Đông Đình Phong rất gian xảo nhờ mẹ Lăng Châu trông coi cô, bề ngoài thì nói là yêu thương, chăm sóc, trên thục tế là canh chừng cô, để cô không thể bước ra khỏi nhà.
Dưới tình huống này, Ninh Mẫn không thuận theo cũng không được.
Buổi tối, Ninh Mẫn hỏi Đông Đình Phong tình huống mới nhất, anh nói nơi hẹn không có một bóng người.
Trên thục tế điện thoại của cô cũng không nhân được bất kỳ cuộc gọi lạ nào.
Vào đêm, Ninh Mẫn nằm mơ, mơ thấy đứa nhỏ đáng thương kia, đầu và thân tách rời nhau, bị người ta băm thành thịt nát, cho chó ăn.
Từ trong mơ bừng tỉnh, trời đã sáng chưng, bên người cũng không còn bóng dáng chồng cô. Trên tủ đầu giường, điện thoại vang lên âm ĩ.
Ninh Mẫn lau mồ hôi một cái, cầm điện thoại lên, là số của Trần Tụy.
Cô nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông, cũng không phải Trần Tụy.
“Này, Đông phu nhân, Hoành Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421687/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.