Đưa mắt nhìn máy bay rời khỏi, Đông Đình Phong và Ninh Mẫn ôm nhau đứng dưới ánh trời chiều.
Hà Cúc Hoa si ngốc nhìn máy bay biến mất không chút dấu vết, thì thào nói:
“Cẩn Chi, con có thấy A Tán rất giống cha của con không.. mẹ mới nhìn một chút thật đúng là rất giống!”
Trong lời nói mang theo nồng đậm nhung nhớ.
“Mẹ, cha đã ra đi hai mươi mốt năm.”
Đông Lôi đi lên ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng thở dài: “Đừng suy nghĩ về ba nữa, mẹ nên nghỉ là lúc nào nên cùng Đường thúc đám cưới..”
“Mẹ nghĩ rồi, đời này không kết hôn, ở lại Đông gia , chăm sóc Kỳ Kỳ và Vãn Vãn cũng không tệ..”
Hà Cúc Hoa cuối đầu nói.
“Mẹ, bọn nhỏ đều sẽ từ từ lớn lên, sẽ rời khỏi chúng ta, sẽ có cuộc sống của bọn họ. Mẹ còn chưa tới tuổi cần dưỡng lão.. Hãy dũng cảm theo đuổi tương lại hạnh phúc hai mươi năm..”
Ninh Mẫn đẩy Đông Đình Phong ra, nhẹ nhàng khuyên mẹ chồng:
“Còn có cô Chung Đề. Nếu như bỏ xuống không được, vậy hãy dũng cảm nhặt lên..”
Người cô này, kể từ khi biết Hoắc gia gặp chuyện không may, cả người giống như không có hồn.
Bầu trời chiều chiếu sáng lên ánh mắt Chung Đề, tròng mắt của bà đột nhiên chuyển động, nặng nề thở dài:
“Ba mươi năm đau khổ của ta, coi như uổng công..”
Ninh Mẫn sững sờ, rồi lại cuời: “Biết đau khổ mới có ngọt. Khi vẫn còn cơ hội, cô đừng nên buông tha, đợi đến lúc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421641/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.