“Tôi không phải A Tịnh.. Tôi không phải A Tịnh.. A Tịnh chết rồi, A Tịnh chết rồi, sớm đã chết… sớm đã chết.. anh đến trễ.. Bây giờ cô ấy đã thành tro màu xám rồi.. Đúng, anh không tìm được cô ấy.. ai kêu anh thất hứa., ai kêu anh thất hứa.. Không đúng, không dung, là em không tốt, không tốt… không đúng không đúng, tôi là bị bắt buộc , tôi bị bắt buộc.. Không, không tôi tự nguyện.. tôi nhớ kỹ rồi tôi nhớ kỹ rồi, tôi không li hôn, kiên quyết không li hôn.. tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ kỹ rồi, Ninh Mẫn là tiểu tam, Ninh Mẫn là tiểu tam…”
-
Đột nhiên Hàn Tịnh kêu to lên, giống như một người điên không thể khống chế được, đôi mắt bối rối, luốn cuống..
“A Tịnh, A Tịnh em làm sao vậy, em làm sao vậy?”
Đông Tán thấy phản ứng của cô như vậy có chút hoảng sợ, liều mạng lay động cô.
Đột nhiên cô hét lên một tiếng, đẩy anh ra, liền chạy ra ngoài, một bên chạy một bên vẫn nói lung tung, nói năng rất lộn xộn.
Đông Tán vội vàng đuổi theo.
Hàn Tịnh bị đụng ngã ở chỗ rẽ ngoặt phía trước .
Hắn không thể cứu cô, chỉ có thể nhìn đầu của cô nặng nề đụng vào tường.
Nằm lên thảm màu đỏ trên đường đi, mặt khác vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn, bốn người trong phòng đều đuổi tới.
Bọn họn nhìn thấy, Đông tán đang ôm Hàn Tịnh kiểm tra, cái trán có vết máu, người thì đã hôn mê.
“Nhanh đưa đến bệnh viện.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421623/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.