Lúc Hoắc Trường An được mời vào, thấy con trai đang đứng ở phòng khách, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt phức tạp, nhìn ông đang đi tới.
Ông cảm thấy trong phòng đặc biệt ấm ấp, không tự chủ được nới lỏng nút áo, bước chân chậm lại, thở dài một hơi, tâm tình cũng là phức tạp…
Đứa con trai này, từ nhỏ đã bị ông chán ghét, chưa từng đối xử tử tế.
Ba mươi hai năm nay, trên người ông từng thực hiện trách nhiệm của một người cha. Trước kia, cũng không có nhiều cảm giác, mà lúc này, trong lòng ông tất cả đều là tình cảm áy náy.
Loại áy náy này, ông đã không có cách dùng lời nói để hình dung được.
Thế nên ánh mắt nhìn hắn chăm chú,giấu không được quá nhiều thiệt thòi nơi đáy mắt.
“Xem phần tư liệu đó rồi phải không?”
Hoắc Trường An hỏi.
“Ừ.”
Hoắc Khải Hành gật đầu.
Hoắc Trường An bình tĩnh nhìn thoáng qua, quan sát vẻ mặt của con trai, chính là ba mươi hai năm trước, chính mình đưa hắn tới trên đời này. Khi đó, đau khổ tràn ngập trong lòng. Mà bây giờ, là mừng rỡ, đau khổ đan xen giày vò ông.
Con trai—đây là con trai của ông và Chung Đề.
Ông nên yêu thương đứa con trai này, kết quả ông lại đối xử tệ bạc lâu như vậy.
Ngày sau, tình cha con, nên gắn bó như thế nào, chính ông còn phải đối mặt với cái vấn đề nghiêm trọng cần nghiên cứu này.
“Cha, phần tài liệu này, ở đâu ra?”
Hoắc Khải Hàng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421545/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.