Mai Trang, ghế lô số 12.
Giữa trưa, 11:40—
Đổng Gia là người đầu tiên tới, nhưng lúc bà đi tới giữa ghế lô, cũng không có thấy Cố Hiểu, trong phòng chỉ có Na Dĩnh đang ngồi yên tĩnh ở đó, cúi đầu bấm điện thoại, thấy có người đến anh ta đứng lên, mỉm cười lễ phép:
“Bác gái đúng không? Xin chào!”
Na Dĩnh không gọi bà là “Mẹ”, bà cũng không thấy kỳ lạ, trên danh nghĩa thì mẹ Cố Hiểu cũng không phải bà. Lần đầu gặp mặt, gọi bác gái cũng không quá đáng.
Bà cười gật đầu: “Tiểu Na, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy!”
Na Dĩnh cũng cừoi cười: “Hoàn toàn chính xác. Chẳng qua cho tới bây giờ con không nghĩ tới bác chính là mẹ ruột của Hiểu Hiểu… a, bác ngồi đi, Hiểu Hiểu có chút việc, đi ra ngoài rồi. Có lẽ rất nhanh sẽ tới.”
Anh ta lấy thân phận là con rễ nhiệt tình mời.
Đổng Gia ngồi xuống, dùng ánh mắt thưởng thức Quan Ngoại Giao này.
Ba mươi lăm tuổi, Na Dĩnh lăn lộn trong bộ ngoại giao như cá gặp nước, tuyệt đối là một nhân tài hiếm thấy, không chỉ có bề ngoài lớn lên tốt, hơn nữa năng lực cũng mạnh mẽ.
Lúc trước, sỡ dĩ Cố gia đính ước cái hôn sự này, không chỉ bởi vì chức quan của cha Na Dĩnh, càng bởi vì anh ta là một người có đức có tài, trong nhận thức có năng lực xuất sắc, phù hợp làm con rễ Cố gia.
“Nó không có ở đây cũng tốt, vừa vặn, bác có mấy câu muốn nói với con, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421469/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.