Mười giờ sáng, Vãn Vãn được đẩy từ phòng cấp cứu ra, chuyển qua phòng bệnh, Ninh Mẫn nữa bước cũng không có rời khỏi.
Bác sĩ chữa trị lần này là chủ nhiệm khoa hệ, nói: “Khoảng mười giờ, đứa bé có thể tỉnh lại.”
Nói cám ơn, cô ở lại canh chừng, nắm lấy tay con gái, nhìn khuôn mặt tái nhợt của vợ mình, không ăn không uống, trong lòng Đông Đình Phong đau nhói.
“A Ninh, em ăn chút gì đi.’’
“Em không có đói bụng.”
“Vậy em uống chút nước nhé.”
“Em không khát.”
“A Ninh, em nghĩ ngơi một chút…”
“Không sao, em vẫn chịu được.”
Đây là giường bệnh lớn, cô ngồi bên cạnh, canh chừng con gái, chờ đợi bé con tỉnh lại…có lẽ chỉ có như vậy mới có thể ổn định cái cảm giác nôn nóng trong lòng của cô.
Đông Đình Phong đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô bây giờ không có cái gì quan trọng bằng con gái, là cha mẹ, hắn hiểu được cảm giác này.
Khuynh Vãn của cô, người kế thừa dòng máu của cô, là sinh mạng của cô, là thiên sứ nhỏ mà cô bất chấp ánh mắt người đời sinh ra, là tất cuộc sống của cô trong sáu năm qua, phản ứng này của cô cũng là bình thường.
Đàn ông hay phụ nữ, trong lúc làm cha làm mẹ, sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Người được sinh ra, thông qua tình dục mà hoàn thành, phụ nữ sẽ thai nghén còn đàn ông là gieo quả.
Không thể phủ nhận, trong quá trình hoạt động này, đàn ông hay phụ nữ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421451/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.