Loạn nhưng mà mạnh mẽ, suy nghĩ kỹ lại lời của hắn một chút, rồi bà mới hỏi:
“Con nghĩ tới chuyện gì?”
“Khi đó, An Na từng ra ngoài một mình. Cô ta đi đâu không ai biết hết. Thời gian đó, người của con đều theo dõi cô ta, chỉ có ngày đó cô ta từng mất tích ba bốn tiếng. Con phải điều tra rõ lúc đó cô ta đi đâu! Mẹ, bên ngoài có người đã từng giúp đỡ cô ta. Chuyện này, vô cùng quan trọng.”
Hà Cúc Hoa giật mình nhìn con trai bà, đứa trẻ này từ nhỏ đã được bà nuôi lớn, tâm tư càng lúc càng sâu rồi… Trái tim kia, bà cũng không còn nhìn thấu nữa.
Bà đã cảm thấy vui mừng, đứa nhỏ đã trở nên vô cùng ưu tú, có thể giải quyết tất cả nguy cơ, có thể lúc bà yếu ớt mà an ủi, hiếu thuận có trái tim nhân hậu như vậy, khiến bà thương cảm, chung quy không phải côn trai ruột của bà, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Hơn nữa cái chết của Diệu Hoa, rất có khả năng liên quan đến Hoắc gia, mà hắn lại là con cháu Hoắc gia… loại cảm xúc phức tạp này, thế nào cũng không rõ ràng được.
Bà trầm mặc một chút, ân oán chính trị quá phức tạp, bàn tay người đứng sau màn lại quá dài. Bà rõ ràng, chuyện này cho dù tra cũng không tra được cái gì, chỉ cần An Na không chịu nói, vậy cũng chỉ có thể từ từ tra thôi.
“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy……” Bà thở dài.
Đông Đình Phong thấy bà nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421429/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.