Người đầu tiên mở miệng là Đông Lục Phúc, ông chống gậy được Đông Dạng đỡ bước đến gần, thấy bộ dạng ngơ ngác của Ninh Mẫn, do dự nói:
"Nếu đây là quyết định của Cẩn Chi, vậy ông già này sẽ toàn lực ủng hộ nó."
Mẫn Mẫn, theo bản thân ông thì ông rất muốn cháu làm cháu dâu của ông, Trên thực tế thì là cháu cũng đã là cháu dâu của ông. Ông hi vọng cháu có thể theo chúng ta về nhà để đón mừng năm mới.
Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không phải chỉ mình muốn là được, cuối cùng muốn làm cái gì thì cảm giác của cháu ra sao mới là quan trọng nhất. Nghe theo trái tim mình mà lựa chọn, sau này phải sống tốt. Đây mới là con đường đúng.
Ông đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ, hủy hoại sáu năm cuộc sống của Cẩn Chi, và con bé Hàn Tịnh. Bây giờ ông đã nghĩ thông rồi. Cuộc sống tốt hay xấu, chỉ có người trong cuộc biết thôi. Miễn cưỡng ở cùng sẽ không hạnh phúc, còn không bằng sớm kết thúc để tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Con không có tâm tư gì, hoặc ít nhiều cũng có chút tâm tư khác. Ông hi vọng con sẽ như vậy, mong đợi con như thế, thì cũng sẽ có mâu thuẫn. Có thể để mình vui vẻ thì hãy tận lực thỏa mãn mình đi.
Nhớ năm đó, ông đã ích kỷ một lần, sau đó mới cưới được bà vợ của mình. Sau đấy mới có những ngày hạnh phúc vui vẻ như vậy. Nếu khi đó bỡ lỡ, ông nghĩ ông sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421361/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.