Lúc này Ninh Trùng và Lăng Châu đã đi về phía trước, ánh mắt hai người cứ nhìn chằm chằm vào đứa con gái bảo bối của mình.
Ninh lão thì có chút run run đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cháu gái xinh đẹp của mình, sóng mũi cay cay.
Sống cả đời, cứ nghĩ mình đã sớm nhìn rõ sống chết, nhưng cho đến ngày hôm nay ông mới biết được khi đối diện với nó, không ai có thể bình tĩnh được. Đứa nhỏ này gặp bao nhiêu nguy hiểm, an nguy đến tính mạng, mãnh liệt kích thích trái tim của ông, khiến bộ xương già của ông suýt chút nữa đã bước vào Quỷ Môn quan rồi, chuyện cho tới bây giờ, còn phải khóc rống một trận.
Ninh Trùng là người đàn ông, cũng nhịn không được nước mắt trào lên, chỉ thấy yết hầu khô rát, kêu một tiếng:
"Tốt, tốt, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."
Nước mắt Lăng Châu nhịn không được rơi xuống, hung hăng đánh lên người cô mấy cái, oán hận nói, giọng nói khàn khàn :
"Con nhỏ này, con bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chơi trò mất tích? Con có biết người trong nhà lo lắng cho con lắm không? Sao con không có tinh thần trách nhiệm gì vậy hả, con có phải là một người lính không... con có biết mẹ vì con khóc rất nhiều không... sao con có thể nhẫn tâm như vậy, cắt đứt liên lạc với mọi người..."
Nói xong lời cuối cùng, Lăng Châu đã nhào tới, ôm chặt cô vào lòng, không nén được cảm xúc, khóc rất thương tâm.
Ninh Mẫn rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421350/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.