"Báo cáo trưởng quan, lính đặc chủng số dlf621 còn sốngt."
Giọng nói của cô có chút suy yếu trả lời.
Từng chút từng chút leo ra khỏi đường hầm.
Trong bóng đêm, thân thể tuấn tú của người đàn ông cúi người xuống ôm cô lên, một loại an ổn khác thường bao lấy cô - - khiến cho bóng tối vốn lạnh thấu xương, lại có cảm giác ấm áp lạ thường.
Tay của hắn, vô cùng có lực, ngực của hắn tạo cho cô cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.
Đây là suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.
"Trưởng quan Hoắc, trên người tôi giờ rất bẩn, anh để cho Hòa Bình ôm tôi đi..."
Một khắc kia, hơi thở của người đàn ông này mang theo mùi vị cà phê nhàn nhạt thổi lướt qua tai cô.
Từ trước đến giờ cô chỉ gặp Hoắc thiếu trên TV, nhưng hôm nay được gặp hắn lại gần như vậy, vì không để cho mình rớt xuống, cô đành phải ôm choàng lấy cổ hắn.
Cả người hắn là một mùi hương thơm mát, mà cô lại là thân mồ hôi khói bụi, chật vật không chịu nổi, treo trên người anh, cô vô cùng co quắp, cảm giác rất căng thẳng.
"Hòa Bình cần cản ở phía sau! Tôi ôm cô cũng vậy thôi."
Câu trả lời của hắn rất đơn giản.
Do trên đường chạy nhanh, bởi vì đường đi dưới chân có chút gập ghềnh, hắn ôm cô nên vấp phải đá, té ngã xuống đất, khiến cô thành cái đệm, lo lắng đứng lên, cũng không có kiểm tra chính mình có bị thương không, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421335/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.