Đường từ Vườn Tử Kinh đến quán cà phê không đến 10 phút, 10 phúttrước, Đông Đình Phong vẫn còn ở nhà, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mạicủa cô, ngửi mùi thơm Fressia trên người cô, nhàn nhạt nhưng lại thâmsâu tận tâm can, giúp tâm trạng bất an của hắn bình tĩnh lại.
Đâu có người không biết yêu là gì?
Trong lúc tâm trạng sa sút, có một người có thể khiến mình an tâm bên cạnh, đó thật sự khiến người ta thích thú.
Người con gái của hắn tuyệt đối là người tinh tế, đáng yêu.
Còn hắn thích cô dựa vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn, thỉnh thoảngngang bướng hấp dẫn, nhưng hiện giờ hắn phát hiện, cô mặc quân phục càng hấp dẫn hơn!
Nụ cười xán lạn đó cho người ta có cảm giác ấm áp, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu chút nữa hại hắn chột mắt.
Haizzz! Thật đẹp!
“Đây là ai?”
Biểu hiện của hắn không chút thay đổi, giống như mặt nước trong hồ bình lặng:
“Tướng mạo lại giống phu nhân của ta như đúc.”
Hách Quân nhìn hắn chằm chằm, rất muốn phát hiện gì đó trong ánh mắtcủa hắn, nhưng một tia nhỏ khác lạ cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh.
Có người nói, Đông Đình Phong bất luận là lúc tiếp khách hay đàm phán thì bộ dáng đều như vậy, sẽ mỉm cười, nhưng lạnh nhạt, có thể khiếnngười ta cảm thấy thân thiết, nhưng đồng thời có thể khiến họ thấy rõ xa cách. Giống như trong màn sương thưởng hoa, không ai có thể nhìn thấycon người của hắn. Gặp bất cứ chuyện gì, rất ít khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421251/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.