Nữ nhân ngồi trên xe chính là người đáng ra đã chết, Hoành Vy.
“Đúng, tôi vẫn còn sống! Lúc trước, tôi cũng hi vọng đó chỉ là giấc mơ, mong những cảnh tượng kinh khủng đó chưa hề xảy ra. Nhưng cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy, tất cả đều là sự thật.
Tháng 9, những người thân thuộc nhất liên tiếp gặp phải tai nạn rồi ra đi. Tất cả chúng ta đều hoảng sợ, bối rối chạy trốn, rồi lại chỉ biết giương mắt lên nhìn bi kịch đó diễn ra mà không có cách nào ngăn cản, lúc đó, chúng ta không một ai biết được tương lai của chính mình rồi sẽ đi về đâu?
Tôi cũng cho rằng, lần đó mình sẽ phải chết. Nếu đã là số kiếp thì không thể tránh khỏi, nhưng lại không ngờ, ông trời lại để tôi còn sống.
Tiểu Ca... Tôi không chết, cái mạng nhỏ này vẫn còn sống, và luôn đi tìm cô. Trước khi nghe thấy tin dữ của cô thì tôi vẫn tin là cô còn sống. Một cô gái thông minh, xinh đẹp như vậy thì ông trời làm sao có thể nhẫn tâm để cô chết được?
Và suy đoán của tôi quả nhiên không sai, cô vẫn còn sống, cô thật sự còn sống, Tiểu Ca...”
Thanh âm của Hoành Vy đang run lên, nước mắt cũng rơi xuống, hai cánh tay cô vươn ra ôm lấy Ninh Mẫn vào lòng.
Ninh Mẫn xoay người gọi một tiếng:
“Hoành Vy... Biết chị còn sống, thực sự tôi rất hạnh phúc!”
Sau nguy hiểm gặp lại, buồn vui xen lẫn, nước mắt của sự vui mừng không ngừng tuôn rơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421208/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.