Ăn xong, nhân lúc trời tối, Đông Đình Phong đi đến biệt thự số hai, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của em gái, tiếng khóc nức nở, kinh thiên động địa, giống như trời sắp sập xuống, thế giới đến ngày tận thế:
“Mẹ, đây thật là quá đau lòng mà... hư... Tên khốn nạn đó sao có thể là con riêng của ba chứ? Tại sao anh Phong và ông nội có thể đồng ý cho hắn ta vào Đông gia, như vậy chẳng khác nào vả vào mặt mẹ? Con tuyệt đối không thừa nhận loại người đó là anh con. Tuyệt đối không! Hức hức hức, anh con làm sao vậy, anh để ý cảm nhận của Tiểu Kỳ, không chịu ly hôn với người phụ nữ xấu hổ đó cũng được, nhưng tình nhân của cô ta bước chân vào nhà chúng ta... Anh ấy bị cắm sừng vẫn chưa đủ sao? Sao còn muốn tự bôi nhọ mình như vậy?”
Nha đầu kia vừa khóc, vừa dậm chân bình bịch.
“Câm miệng, Lôi Lôi, con nói gì vậy? Nó là anh con đó!”
Hà Cúc Hoa tức giận lên tiếng, còn vỗ mạnh xuống bàn, thanh âm khàn đặc, giống như đã khóc rất nhiều.
Đông Đình Phong nhớ, mẹ hắn rất thích cười, bởi vì ba hắn đối với bà rất tốt.
Trong ký ức của hắn, hắn vẫn nhớ, ba hắn ngoại trừ đi làm, thỉnh thoảng đi công tác ra thì phần lớn thời gian đều ở cùng mẹ hắn.
Hắn thường nhìn thấy lúc không có người, ba hắn sẽ ôm hôn mẹ hắn; trong vườn hoa, dắt tay bà ngắm cảnh chiều tàn; dưới ánh trăng, cúi đầu nhìn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2421164/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.