Hắn suy đoán không sai chút nào, Thôi Tán đúng là đã có chuẩn bị từ trước, không lâu sau, hắn biết được một chuyện, chỉ cần là thành viên của gia tộc Đông gia thì ai cũng nhận được tấm ảnh này.
“Anh, lẽ nào anh vẫn muốn tiếp tục nhẫn nhịn? Hàn Tịnh vừa quay trở về Ba thành, Thôi Tán đó lập tức có mặt ở Ba thành, còn không coi chúng ta ra gì mà ngang nhiên đi cùng nhau. Cái gì có thể nhịn nhưng cái này thì không...”
Đông Lôi giận dữ vô cùng gọi điện cho hắn, hận đến muốn giết người, Đông Đình Phong cũng có thể tưởng tượng được, chắc cô đang giậm chân, nhe nanh múa vuốt giống như con mèo nổi giận:
“Bọn họ không biết xấu hổ, quá vô sỉ... Nếu như bỏ qua cho loại người này, anh, anh tự nói xem, chúng ta sẽ mất mặt thế nào.”
Hắn ư? Chỉ coi chuyện này như gió nhẹ mây mờ, vẫn ung dung ngồi trên ghế, lằng lặng nghe em gái hắn gào thét, xong rồi chỉ “ừ” một tiếng và nói:
“Ngoan, em cứ lo chuyện của em tốt là được, không cần phải lo cho anh.”
“Nhưng em không thể cho qua dễ dàng như vậy được, làm sao mà anh của em có thể bị ô nhục như vậy được?”
Đông Đình Phong cười cười, hắn biết nha đầu này là thật lòng thấy bất bình cho hắn, bởi vì hắn trong lòng cô như một vị thần.
Vì vậy, hắn lại trấn an vài câu cho cô bớt giận, lúc này mới dập điện thoại. Hắn đứng lên nhìn đồng hồ, nói với trợ lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-mao-rat-than-bi/2420986/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.