Quán cà phê ở thành phố X. "Sao không hẹn ở văn phòng luật sư Trương?” Lâm Vũ Phi hỏi Đường Kính Chi. “Không có luật sư thì anh không chịu gặp em sao?” Đường Kính Chi vừa ung dung uống cà phê vừa nói. “Nghe nói em có ý định ra tòa. Luật sư đầu? Em đã tìm được chưa?” “Chuyện con cái không phải nên để người làm cha làm mẹ tự ý quyết định sao? Tiểu Ân không phải là đứa trẻ dễ nuôi. Từ bé nó đã sợ nhất là tiếng máy sấy tóc. Mỗi lần em gội đầu xong sấy tóc cho nó, nó đều nhắm tịt mắt, bịt chặt tại. Nó còn rất thích xem phim ma nhưng mỗi lần xem xong nửa đêm đều giật mình tỉnh dậy sau đó lại lén trốn trong chăn khóc. Nếu gặp phải lúc này, anh phải ôm nó thật chặt”
Lâm Vũ Phi lặng người một lát rồi hỏi. "Đột nhiên em nói mấy lời này với anh chẳng lẽ em đồng ý nhường Tiểu Ân cho anh sao?”
Cô không đáp ngay mà hỏi ngược lại. “Tối mai anh có rảnh không?” “Đến chỗ em đi.
Tối hôm sau, cô nấu rất nhiều món ngon. Tiểu Ân nhìn bàn đầy ắp thức ăn, nước bọt nuốt xuống. “Mẹ nấu nhiều món quả, có cả gà chiên và sushi nữa. “Vì hôm nay là sinh nhật con mà.” “Thế bánh gato của con đâu?” “Con hãy ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt vào. Mẹ sẽ biến ra cho con một cái bánh sinh nhật.
Nghe hấp dẫn quá, Tiểu Ân ngồi vào bàn nhằm chặt hai mắt. “Không được lên nhìn đầu đấy.”
Cô đi ra mở cửa cho Lâm Vũ Phi vào. Anh cầm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-tai/1714798/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.