Trương Hữu Vinh gõ cửa phòng Lâm Vũ Phi, hí hửng nói. “Mình có cách rồi. “Cách gì?” Lâm Vũ Phi đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê hỏi. “Chính là về đề nghị lần trước của mình đó. Nếu hiện tại cậu không có đối tượng thích hợp để tiến tới hôn nhân thì chúng ta có thể tạo ra một cô vợ. Cậu nghe qua hợp đồng nhân chưa? Chính là vì mục đích nào đó mà kết hôn. Tuy là thật nhưng mà là một loại hôn nhân có kỳ hạn.
Lâm Vũ Phi nhướn mày nói với bạn. “Ý cậu là muốn mình lập tức tìm một người kết hôn với mình à?” “Chính là ý này. Cậu là tổng giám đốc, việc gì chưa gặp qua chứ ký hợp đồng chắc là quen rồi nhỉ. Cậu cứ coi như đó là công việc thôi. “Mình có thể coi cuộc hôn nhân này là công việc vậy còn đối phương thì sao? Có cô gái nào đồng ý đem hôn nhân ra làm trò đùa chứ?"
Trương Hữu Vinh ngồi xuống ghế, chậm rãi. “Bây giờ chỉ có thể nghĩ cho vị trí của cậu thôi, những chuyện khác không thể lo được nữa. Vũ Phi, cậu muốn giành Tiểu Ân bằng được thì đây là cách tốt nhất cho cậu.
Hà Cẩn Ngôn ngồi thừ người bên bờ hồ ở khách sạn, trong lòng buồn bã vì không thể cứu được cô nhi viện. Cô gọi điện cho viện trưởng Bách, thú nhận mọi chuyện. “Con đã nói chuyện với chủ tịch Cao rồi. Lần này ông ấy không có cách nào giúp chúng ta.
Phía bên kia điện thoại, viện trưởng Bách cất giọng lo lắng. "Sao lại như vậy? Lẽ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-tai/1714789/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.