Sau đó họ kết hôn mà không có cái đám cưới nào diễn ra. Cả hai quyết định ở lại phương Bắc, thuê một căn nhà nhỏ sống chung.
Một buổi tối Lâm Vũ Phi về nhà muộn. Đường Kính Chi ngủ gật trên sofa. Nụ hôn của anh trên má cô làm cô tỉnh giấc. "Anh về rồi à. Em hâm mì Ý cho anh nhé." Cô dụi mắt vào bếp. "Nếu anh làm việc ở công ty của ba anh chắc chắn không phải chịu đói làm thêm đến nửa đêm vậy rồi." Cô đem đĩa mì đặt xuống bàn, áy náy nói. "Có lẽ vậy." "Cũng không cần mỗi ngày chen lấn trên xe bus đi làm." "Sao đột nhiên lại nói những chuyện này?" Anh vừa ăn vừa hỏi. "Anh có hối hận vì kết hôn với em rồi làm việc ở đây không?" "Hối hận lắm. Đâu chỉ hối hận thôi còn tuyệt vọng nữa."
Anh bông đùa.
Thấy cô mặt buồn xo, anh bật cười. "Người muốn làm phóng viên mà chẳng hài hước chút nào. Anh sợ em hối hận thì có. Chỉ đăng ký kết hôn thôi thì thiệt thòi cho em quá. Còn nữa mỗi ngày thấy em đi làm về còn phải nấu cơm cho anh nữa, anh thấy đau lòng lắm." "Thật ra chỉ cần ở cùng anh là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi."
Thật vậy. Lúc ấy mỗi một giây đều là âm thanh hạnh phúc nhất của cô và anh. Cô cho rằng hạnh phúc không chỉ có thế.
Khi Đường Kính Chi đi khám thì biết mình có con. Trong ho lúc Lâm Vũ Phi vui mừng khôn xiết vì mình sắp làm ba thì cô lại không vui. Sau này khi cô hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-tai/1714776/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.