Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, nhìn bóng lưng y tá rời đi không khỏi nhíu mày.
“Lạc Quân, đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói sáng sớm con đã ôm một cô gái tới đây, là thật sao?” Hoàng Mạn Văn từ hành lang bên kia đi tới, không hiểu hỏi.
“Mẹ” Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu, nói: “Không có việc gì.”
“Sắp đến ngày giỗ của anh con, về rồi sao không xuất hiện?” Hoàng Văn Mạn nhìn phòng bệnh, hỏi: “Bên trong là ai?”
“Không có ai, ngày giỗ của anh con đương nhiên nhớ.” Ngôn Lạc Quân cực kỳ lo lắng.
Hoàng Văn Mạn nhìn con mình một chút, đẩy cửa phòng bệnh, đi vào.
“Mẹ, đừng xen vào chuyện của con không được sao?” Ngôn Lạc Quân theo vào, muốn ngăn bà lại.
“Hứa Tĩnh Hàm? Hai đứa không phải đã ly hôn rồi sao? Cô ấy sao vậy?” Hoàng Văn Mạn ngạc nhiên nói, lơ đãng đến gần bên giường, liếc mắt thấy trên cổ cô có vết thương.
Bà không khỏi chấn động, lập tức lại gần kéo xuống cổ áo cô nhìn, thật sự là dấu vết bị bóp chặt tối qua, trên xương quai xanh còn có vết máu mơ hồ, kéo váy ra, trên ngực là vết thương bị roi quất.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hoàng Văn Mạn thận trọng quay đầu lại hỏi.
“Không có gì, mẹ đừng xen vào chuyện của con.” Ngôn Lạc Quân đi tới bên giường đẩy bà ra.
Hoàng Văn Mạn nhì dáng vẻ của anh, từ từ hoảng sợ, sửng sốt thật lâu mới hỏi: ” Là con?”
“Con nói đừng xen vào chuyện của con.” Ngôn Lạc Quân xoay mặt đi không muốn trả lời.
Hoàng Văn Mạn giữ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250558/chuong-127.html