Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
“Xin lỗi, tôi bị nhốt ở nhà, các anh có thể giúp tôi không?”
. . . . . .
Hai mươi phút sau, cảnh sát dẫn người tới mở cửa.
Lập xong biên bản, cảnh sát vừa mới đi, Bạch Ngưng vội chạy ra ngoài.
Trong phòng quan sát, đội trưởng an ninh nhìn thấy Bạch Ngưng chạy đi, ngẩn người, vội vàng gọi điện thoại.
“Ngôn tiên sinh, phu nhân của ngài vừa mới chạy ra khỏi chung cư rồi.”
. . . . . .
Nhìn đường cái xe cộ như nước, lúc này Bạch Ngưng mới nhớ mình không một xu dính túi.
Cô đến Hạ gia bằng cách nào bây giờ, dù cô muốn đi, bằng chân thì không biết khi nào mới tới nơi?
Cô luống cuống nhìn bốn phía, bất chấp đi về phía một người đàn ông trung niên mặc tây trang vừa từ trên xe bước xuống.
“Xin chào tiên sinh, có thể cho tôi mượn năm mươi tệ không? Tôi. . . . . . Tôi muốn về nhà, tôi không mang tiền. . . . . .” Lời nói là giả, nhưng dáng vẻ sốt ruột của cô là thật.
“Lừa đảo.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng từ trên xe bước xuống.
“Không phải không phải, tôi thật sự không có tiền, tôi nhất định sẽ trả.” Bạch Ngưng vội nói.
Người đàn ông trung niên đưa tay lên ngực định lấy tiền, người phụ nữ lại chặn cánh tay ông lại, quay đầu nói: “Đi tìm người khác đi, chúng tôi không có.”
“Tĩnh Hàm?”
Nghe thấy có người gọi, Bạch Ngưng sửng sốt một chút rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1250556/chuong-125.html